Chương 43

Nạp Lan Vân Nhược tài danh cũng không phải hư, nói mấy câu liền khiến Nạp Lan Khang và lão phu nhân đều nhìn về phía Nạp Lan Vân Khê, dường như đồng ý với lời nói của nàng ta.

"Muội kiểm tra thi thể để có thể trực tiếp kiểm tra xem ông ta tự sát hay là bị gϊếŧ, không giống với khám nghiệm tử thi."

Nạp Lan Vân Khê từ từ nói, nhíu mày nhìn Nạp Lan Vân Nhược một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu lật xem thi thể.

Nàng vừa dùng tay chạm thi thể vừa nhẹ giọng mở miệng nói: "Thi thể vết bầm nhạt trên cổ, mặt và đầu không sưng, không có dấu vết bị thương, kết mạc mí mắt có chảy một chút máu, hai đồng tử mở to..."

"Bởi vậy có thể phán đoán, Ngô chưởng quân chết hai canh giờ trước..."

"Kết mạc mí mắt, bề mặt niêm mạc và khoang miệng đều có thể nhìn thấy những đốm xuất huyết, chứng minh người chết nghẹt thở trước khi chết, kết hợp với cơ thể bị sưng lên, có dấu hiệu phồng lên ở phổi, phán đoán sơ bộ đúng là nghẹt thở dẫn đến chết đuối."

Nạp Lan Vân Khê vừa nói vừa đứng dậy nhìn về phía lão phu nhân và Nạp Lan Khang.

"Cái gì? Con nói ông ta đã chết hai canh giờ trước?”

Lão phu nhân tuy rằng nghe không hiểu thuật ngữ chuyên môn mà Nạp Lan Vân Khê nói, nhưng căn cứ vào lời nói của nàng lại nghe rõ thời gian Ngô chưởng quỹ tử vong, nếu ông ta chết sớm như vậy, vậy sao bây giờ mới phát hiện?

"Đúng vậy, tổ mẫu nếu không tin, có thể tìm một người tới khám nghiệm tử thi."

Nạp Lan Vân Khê gật đầu, lại từ trong ngực lấy ra một miếng khăn lụa trắng như tuyết che mặt.

"Trước đó là ai phát hiện Ngô chưởng quỹ nhảy xuống?"

Lão phu nhân bán tín bán nghi quay đầu hỏi Nạp Lan Khang.

"Lão phu nhân, là nô tỳ phát hiện." Một nha hoàn tiến lên một bước, nha hoàn kia lại là nha hoàn Liên Hương của Tứ tiểu thư Nạp Lan Vân Tâm.

"Làm sao ngươi ra phát hiện Ngô chưởng quỹ nhảy xuống nước? Có tận mắt chứng kiến ông ta nhảy xuống hồ không?”

Lão phu nhân nhìn thoáng qua nha hoàn kia cảm thấy lạ mặt, Lý ma ma vội vàng ở bên tai bà ấy thấp giọng nói mấy câu.

"Dạ thưa lão phu nhân, nô tỳ vẫn không tận mắt nhìn thấy, trước đó nô tỳ đi vào phòng bếp bưng cháo hạt sen cho Tứ tiểu thư, đột nhiên nghe thấy tiếng ‘bùm’ bên cạnh núi giả, kinh ngạc vội vàng chạy đến bên hồ liền thấy một người rơi xuống nước, nô tỳ lập tức lớn tiếng kêu cứu, lúc thị vệ trong phủ nghe tin đến cứu người, thì ông ta đã không còn."

Nha đầu kia miệng lưỡi lanh lợi, biết lão phu nhân muốn biết cái gì, liền nói ra những gì mình biết, lão phu nhân nghe xong, tức giận đập mạnh cây gậy xuống đất.

"Vậy ngươi có thấy là ai đã ném ông ta xuống nước không?"

Lúc này lão phu nhân đối với lời nói của Nạp Lan Vân Khê đã tin tưởng không nghi ngờ, nàng nói Ngô chưởng quỹ đã chết hai canh giờ trước, mà nha đầu này nghe được Ngô chưởng quỹ rơi xuống nước trong khoảng thời gian cũng là một nén nhang, điều này chứng minh Ngô chưởng quỹ bị người gϊếŧ chết sau đó ném xuống hồ nước, cho nên cô ta nói là bị ném.

"Bẩm lão phu nhân, nô tỳ không thấy."

Nha Hoàn cúi đầu có chút sợ hãi đáp.

"Tổ mẫu, Tam muội không phải là khám nghiệm tử thi, muội ấy chỉ đeo một bộ vải cổ quái như vậy lật xem thi thể Ngô chưởng quỹ mấy cái liền có thể kết luận thời gian chết của ông ta? Điều này cũng quá khoa trương rồi, ngay cả khám nghiệm tử thi cũng chưa chắc có thể kết luận được.”

Nạp Lan Vân Yên thấy Nạp Lan Vân Khê che mặt, càng không biết nàng muốn làm cái gì, chỉ thẳng về phía nàng, tức giận nói.

"Tổ mẫu, Vân Khê còn có một phát hiện, cần phải xem thi thể một lần nữa."

Nạp Lan Vân Khê mang theo khăn che mặt nhìn Nạp Lan Vân Yên một cái, thản nhiên nói.

"Được." Lão phu nhân không nghe Nạp Lan Vân Yên nói, chỉ gật đầu với Nạp Lan Vân Khê.

Nếu Ngô chưởng quỹ thật sự là bị người gϊếŧ chết, vậy những lời bà ấy nói cũng là muốn tra ra hung thủ, Ngô chưởng quỹ và các hạ nhân khác không giống nhau, bà ấy đồng ứng với lão Hầu gia kiếp trước, nhất định sẽ để Ngô chưởng quỹ ở trong phủ an dưỡng, thế nhưng, lão Hầu gia qua đời còn chưa tới ba năm, ông ta đã đi theo, nếu lão Hầu gia ở dưới hoàng tuyền có biết, bà ấy làm sao có thể đối mặt được với ông ấy đây?

Nạp Lan Vân Khê được lão phu nhân ủng hộ, lại ngồi xổm xuống một lần nữa, găng tay trắng như tuyết lúc này đã dính một ít bụi bẩn cùng vết máu, nàng cẩn thận vén tay áo và ngực Ngô chưởng quỹ lên, dùng tay bóp vị trí l*иg ngực và phổi, một lúc sau, liền có vết bầm màu đen lộ ra bên ngoài.

Thật ra nàng đeo khăn che mặt là vì tránh hiềm khích, dù sao Ngô chưởng quỹ là đàn ông, nàng là tiểu thư chưa xuất giá, tuy rằng bị Lư Lăng Vương từ hôn hủy hoại thanh danh, nhưng nàng vẫn nhớ chuyện này, cho nên dùng khăn che mặt, để khi tiếp xúc với da thịt của ông ta sẽ không bị người ta chỉ trích.

"Phổi phải của người chết bị vỡ, l*иg ngực bên phải tích tụ máu, trước ngực, cánh tay, thắt lưng nhiều nơi đều có hiện tượng trầy xước và rách da, chứng tỏ người chết trước đó đã có giãy dụa kịch liệt, còn có dấu vết ngón tay rõ ràng ở hai chân ông ta, từ đó có thể phán đoán trước khi chết ông ta bị người ta nhấn xuống nước chết đuối, sau đó lại ném xuống hồ nước, nơi này không phải là hiện trường tử vong đầu tiên."

Nạp Lan Vân Khê giọng nói lạnh lùng, toàn bộ quá trình kiểm tra trầm tư, vừa phát hiện, vừa mô phỏng tình hình lúc đó, cẩn thận tránh những thuật ngữ chuyên môn, dùng lời nói thẳng thắn, nói xong, nàng đứng lên, tháo khăn mặt cùng găng tay đưa cho Lục Ý, quay đầu nhìn về phía lão phu nhân, chờ quyết định của bà ấy.

Lúc này Nạp Lan Vân Khê lại làm kinh hãi mọi người trong Hầu phủ, lão phu nhân nghe xong lời nói của nàng đã kinh ngạc nói không nên lời, qua một lúc lâu, bà ấy mới gõ gậy, tự mình gọi thị vệ của lão Hầu gia trong phủ giao phó: "Điều tra toàn bộ thùng nước trong phủ, có dấu vết nào lập tức báo ngay.”

"Rõ." Một thị vệ đáp, mang theo một đội binh lính đi điều tra.

Sắc mặt lão phu nhân tái xanh, ra lệnh cho mọi người đứng yên, chỗ nào cũng không được đi, trên mặt Nạp Lan Khang trắng bệch vẻ kinh hãi, nhưng không dám để lộ ra trước mặt bà ấy.