Chương 29

Khi tỉnh lại lần nữa, luồng khô nóng trong cơ thể Nạp Lan Vân Khê đã rút đi rồi, nàng cảm thấy trên người có chút ẩm ướt, vươn tay sờ vào y phục, lại là khô, nàng thầm nghĩ không biết người này giải độc cho nàng như thế nào.

“Nàng tỉnh rồi?” Thanh âm trầm thấp lại trêu đùa nhàn nhạt vang lên, Nạp Lan Vân Khê quay đầu nhìn thấy Dung Ngọc đang ngồi trên xe lăn.

“Đa tạ quốc sư đã cứu giúp, Vân Khê vô cùng cảm kích.”

Giọng nói của Nạp Lan Vân Khê rất chân thành, dường như trong nháy mắt đoán ra được là hắn đã cứu nàng, nhất thời đối với hắn vô cùng cảm kích, cũng không để ý giọng nói trêu ghẹo của hắn.

“Ta cứu nàng cũng không phải là muốn cảm tạ ngoài miệng đâu.”

Lúc này trời đã sáng rồi, Nạp Lan Vân Khê nhìn thấy nơi mình đang ở dường như là sơn cốc, trước mắt truyền đến tiếng nước chảy róc rách, nơi này thời tiết không giống như bên ngoài lạnh thấu xương.

“Về sau quốc sư có sai khiến điều gì, Vân Khê tuyệt đối không dám làm trái.”

Nạp Lan Vân Khê thật lòng cảm tạ hắn, cho nên đối với hắn cũng không bới móc gì cả.

“Không cần, nếu như thật sự có thành ý, vậy thì nàng có thể lấy thân báo đáp.”

Ánh mắt của người ngôi trên xe lăn mang tính xâm lược nhìn nàng, không mảy may kiêng dè sự hứng thú đối với nàng, vân đạm phong khinh nói ra lời này.

“Khụ khụ…điều này…” Nạp Lan Vân Khê lúng túng, mặt đỏ lên, ngơ ngác không biết tiếp theo nên nói cái gì.

“Chuyện này cứ nhớ kỹ trước đã, nếu như đã không sao vậy ta cho người đưa nàng trở về, chắc chắn lúc này thông tin nàng mất tích đã truyền khắp Hầu phủ rồi.”

Dung Ngọc cũng không cưỡng ép nàng, biết chuyện hôm nay rất khó giải quyết, mặc dù hắn cứu nàng nhưng những việc kế tiếp vẫn cần nàng đích thân làm.

“Ta tự có cách.” Nạp Lan Vân Khê biết Dung Ngọc là chỉ chuyện nàng mất tích vào tối hôm qua, nàng đã nghĩ ra cách ứng phó rồi.

“Được rồi, chuyện ngày hôm qua ta sẽ tự mình gánh vác.”

Giống như là đã hạ quyết tâm, giọng nói của Dung Ngọc sau lưng Nạp Lan Vân Khê đột ngột vang lên.

“Làm sao quốc sư biết tối hôm qua ta sẽ xảy ra chuyện?” Nạp Lan Vân Khê không hiểu vì sao, nhưng mà nghĩ tới lời nói trước đó của hắn cảm thấy vẫn nên hỏi cho rõ ràng.

“Trên đường ta tới chùa Bạch Vân chạm mắt Thẩm Tử Ninh, hắn ta cũng tới nơi này, tên ăn chơi trác táng này chưa bao giờ đến những nơi như chùa chiền, cho nên, ta mới nhắc nhở tiểu thư một chút, không thể ngờ vẫn là bị ta nói trúng.”

“Vậy Vân Khê trở về trước, ngày khác sẽ đích thân đến nới lời cảm tạ với quốc sư.”

Thì ra là như vậy, Nạp Lan Vân Khê có được đáp án mà mình muốn liền hành lễ chuẩn bị trở về.

“Được, ta nhớ kỹ lời này.”

Nạp Lan Vân Khê không ở lại nữa, Dung Ngọc để thị vệ Thanh Tuyền đưa nàng ra khỏi thung lũng đến suối nước nóng. Khi nàng bước ra khỏi thung lũng, nàng thật sự phát hiện rằng có một suối nước nóng nằm ngay cuối rừng hoa mận.

Nàng không ngờ được ở đây sẽ có một chỗ tốt như vật, nàng thầm nói rằng Dung Ngọc chắc chắn sẽ rất thích nó. Chẳng trách vừa rồi nàng ở trong thung lũng nhưng không cảm thấy lạnh, vừa ra ngoài thì lại cảm thấy lạnh toát.

“Tối qua…có phải ngươi là người đã cứu ta không?” Lúc chia tay, Nạp Lan Vân Khê đột nhiên nghĩ đến người tối hôm qua có chút giống người trước mặt, quay lại hỏi.

“Tam tiểu thư không sao là tốt rồi.” Giọng điệu của Thanh Tuyền không rõ là có ý gì, sau đó quay đầu đi thẳng.

Nạp Lan Vân Khê có chút ngây ngốc, người này thật sự là rất im lặng.

Người ta thường hay nói, xung quanh Dung Ngọc có hai đại thị vệ là Thngươi Tuyền và Lưu Thương, võ công của bọn họ rất lợi hại, lại có nguồn gốc bí ẩn. Hai người họ luôn canh giữ bên cạnh hắn ta, để mặc hắn ta sai sử. Nhưng mà hai người này cùng hắn ta lại không phải là quan hệ cấp trên với cấp dưới. Hôm nay được nhìn thấy, Thanh Tuyền này quả thật rất tự cao lạnh lùng.

Lúc này sắc trời vừa mới hừng sáng, nàng cảm thấy người trong Hầu phủ nhất định đã bắt đầu tìm kiếm tung tích của nàng. Hầu phu nhân đương nhiên cũng có cách dẫn Lão phu nhân và những người trong Hầu phủ đến căn phòng chứa củi nơi mà nàng bị giam giữ. Dung Ngọc đã nói qua căn phòng mà nàng bị nhốt vào tối qua là căn phòng chứa củi trong tu viện, ngay sau phòng của nàng.

Nghĩ đến đây, nàng liền chế nhạo một chút, xoay người rời đi.

Hầu phu nhân dậy sớm để tắm rửa và thay quần áo. Nạp Lan Vân Nhược và Nạp Lan Vân Yên ở cùng một phòng với bà ta cũng nhanh chóng tỉnh giấc. Nghe thấy sự phấn khích và mong đợi trong lời nói của bọn họ.

“Mẫu thân, khi nào thì chúng ta rời đi?”

Nạp Lan Vân Yên không kìm được lòng, không thể không mở miệng hỏi khi thấy Hầu phu nhân không chút vội vã nào.

“Chờ đã.” Hầu phu nhân đang chỉnh chu thay quần áo, chỉ lạnh nhạt nói một tiếng.

“Chờ đã?” Nạp Lan Vân Nhược không biết được trong hồ lô của mẹ mình bán thuốc gì*, tò mò hỏi.

*Phép ẩn dụ không thể hiểu được bên kia đang nghĩ gì.

“Tối hôm qua trong sân của nàng ta có động tĩnh gì?” Thấy cả hai nàng con gái đều không hiểu, Thẩm Tố Thu lắc lắc đầu, thế nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở bọn họ.

“Không có gì.” Nạp Lan Vân Yên trả lời trước.

“Đứa nha đầu đó tối hôm qua đi không về, thế nhưng không có người đến báo cho Lão phu nhân. Ta nghĩ rằng là do nhũ mẫu của nàng ta che dấu, việc này làm cũng rất khéo léo đấy. Thế nhưng hiện tại trời đã sáng rồi, bọn họ hẳn là sẽ không thể che dấu nữa, sẽ đi bẩm báo cho Lão phu nhân.”

Hầu phu nhân chắc chắn rằng Hà ma ma sẽ che giấu tin tức Nạp Lan Vân Khê mất tích rồi âm thầm tìm kiếm. Nhưng bọn họ bên kia chỉ có mỗi hai người, họ làm thế nào có thể tìm thấy một người trong cái tu viện rộng lớn này. Hơn nữa, bọn họ sau có thể nghĩ được Nạp Lan Vân Khê hiện tại vẫn còn đang ở trong tu viện?

Nghĩ đến đây, bà ta đã suýt chút nữa là bật cười. Sau bao nhiêu năm, lần này rốt cuộc bà ta cũng có thể thoát khỏi cảm giác khó chịu trong lòng.

“Mẫu thân nói rất có lý, mẫu thân thật thông minh.” Nạp Lan Vân Nhược gật đầu khen ngợi.

“Hừm, hai người các ngươi nhân lúc còn ở nhà thì tìm hiểu những chuyện này đi. Để đợi đến khi kết hôn, các ngươi bị người khác chơi chết cũng không biết mình chết như thế nào.”

Thẩm Tố Thu tâm trạng có vẻ rất tốt, bữa sáng còn ăn thêm hai bát cháo trắng.