Chương 3: Nhϊếp chính vương

Thẩm Vãn Oản đương nhiên lười để ý đến nó, nàng thản nhiên móc móc từ trong chiếc túi vải thô sơ thậm chí có chút rách nát ra một cái hồ lô to bằng ngón tay cái, mở nắp hồ lô ra.

Thân ảnh kia như rác rưởi bị máy hút bụi hút vào trong hồ lô "Ê? Ê? Đừng... Chờ đã..."

Đậy nắp hồ lô lại, Thẩm Vãn Oản hài lòng cười cười.

Lúc này Hứa Tịnh Thù mới quay đầu lại, "Vãn Oản có sợ không?"

Thẩm Vãn Oản lắc đầu! Đôi mắt nai con long lanh nước, tràn đầy ý cười, "Không có."

"A a a a a" Vài vị tiểu thư khuê các nào từng thấy qua cảnh tượng chết người như vậy, đều che mặt hét lên.

Một thiếu niên bên hông đeo trường kiếm, tướng mạo tuấn lãng nhíu mày, lạnh giọng chất vấn: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Vừa rồi... Trời quang mây tạnh lại đánh sét... Đánh chết bọn họ..." Chưởng quầy của Mãn Hương lâu từ đại sảnh đi ra.

Thật kỳ lạ... Trên trời rõ ràng là trời xanh mây trắng!

Thiếu niên nhíu mày, "Chủ nhân!"

"Nhϊếp chính vương... Nhϊếp chính vương~" Chưởng quầy liếc mắt nhìn người phía sau thiếu niên, vội vàng quỳ xuống.

Mọi người xung quanh cũng sửng sốt, vội vàng quỳ xuống.

Hứa Tịnh Thù ngẩng đầu nhìn người bên cạnh đang ngẩn người, liền kéo kéo váy Thẩm Vãn Oản.

Thẩm Vãn Oản bị nàng ấy kéo một cái, đầy đầu hắc tuyến.

Lại một lần nữa cảm nhận được sức mạnh phi thường của Hứa Tịnh Thù.

Thẩm Vãn Oản đương nhiên là giả vờ, căn bản không quỳ xuống đất.

Nàng trên quỳ trời, dưới quỳ sư phụ, ngay cả lão sư phụ bẩn thỉu kia nàng cũng chưa từng quỳ.

Hơn nữa vóc dáng nàng vốn nhỏ nhắn, ngồi xổm trên mặt đất cũng không ai phát hiện!

Nàng ngẩng đầu nhìn phía sau thiếu niên, thấy một chiếc xe lăn bằng gỗ, trên xe lăn là một nam tử tóc bạc trắng như tuyết, mềm mại thon dài, một nửa xõa sau lưng theo gió lay động, một nửa được búi cao bằng một chiếc trâm gỗ giản dị, vài sợi tóc trên trán bị gió thổi bay bay, tựa như ánh trăng rơi xuống.

Trên mặt đeo mặt nạ quỷ xanh đen, đôi mắt thâm sâu bí ẩn, như vực sâu dưới đáy biển.

Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Vãn Oản tim đập mạnh, vội vàng cúi đầu xuống.

Ngay sau đó nàng đỏ mặt, nàng sợ cái gì chứ?

"Đều đứng lên đi." Thiếu niên lên tiếng.

Mọi người đồng thanh hô lớn: "Tạ Nhϊếp chính vương."

"Đều giải tán đi, người ở đây đưa đến Đại Lý Tự giao cho Đại Lý Tự xử lý." Thiếu niên lạnh lùng nói với thuộc hạ phía sau.

"Vâng." Thuộc hạ lĩnh mệnh.

Mọi người nghe nói giải tán? Thế là chạy nhanh như chớp.

Đó là Nhϊếp chính vương đấy... Người mà chỉ cần không vui là sẽ gϊếŧ người? Là người tâm tư thâm trầm tàn nhẫn, tập hợp mọi sự tàn bạo độc ác đấy!

Nghe đồn có lần có người không biết điều đi ngang qua Nhϊếp chính vương, trực tiếp bị chém đầu.

Thấy Hứa Thanh Hoan và Thẩm Dao run rẩy khom người hành lễ với Nhϊếp chính vương, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy.

Rất nhanh thi thể trên đất đã bị kéo đi.

...

Hứa Tịnh Thù và Thẩm Vãn Oảnmắt lớn trừng mắt nhỏ!

Vừa định nhấc chân muốn đi!

"Cô là Thẩm Vãn Oản?" Giọng nói trầm thấp từ trong mặt nạ quỷ xanh truyền đến, rất bình tĩnh, khiến người ta không nghe ra cảm xúc.

"A! Là ta." Thẩm Vãn Oản rụt chân lại, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Nàng muốn xem thử... hắn đột nhiên gọi nàng ra làm cái gì.

Nhϊếp chính vương khẽ cười trầm thấp: "Nghe nói... Thẩm tiểu thư phủ Thẩm Quốc Công từ nhỏ đã ngốc nghếch, nhưng hôm nay gặp mặt... Bản vương thấy lời đồn không đáng tin."

Nhìn đôi mắt nai con kia, đen trắng rõ ràng, tràn đầy linh khí, nào có chút nào ngốc nghếch mơ màng?

Thẩm Vãn Oản cảm thấy... giọng nói của hắn rất êm tai, trầm thấp hùng hậu, giàu từ tính, khiến người ta có cảm giác an toàn.

"Nhϊếp chính vương quả nhiên là Nhϊếp chính vương, hôm nay cùng tỷ tỷ ra ngoài du ngoạn, bị tên trộm đẩy ngã đập đầu xuống đất, ngài đoán thế nào? Vậy mà lại đập cho cái đầu vốn mơ mơ màng màng kia khỏi hẳn."

Nhìn thiếu nữ trước mắt ngây ngô xoa xoa sau gáy, trong đôi đồng tử thâm thúy dưới mặt nạ quỷ xanh lóe lên một tia sáng, "Ha ha, vậy Thẩm Quốc Công hôm nay tan triều hồi phủ nhất định sẽ rất vui mừng."

"Bản vương không quấy rầy nữa, hồi phủ trước."

"Doãn An." Thiếu niên tuấn lãng bước đến sau xe lăn, đẩy Nhϊếp chính vương rời đi.

Hứa Tịnh Thù thở phào nhẹ nhõm, "Hù chết ta rồi..."

"? Tỷ sợ hắn?" Thẩm Vãn Oản nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.

"Sợ chứ... Nghe đồn hắn gϊếŧ người không chớp mắt, lại còn xấu xí, cho nên mới quanh năm đeo mặt nạ."

Thẩm Vãn Oản xòe hai tay, "Vậy vừa rồi hắn không gϊếŧ người đấy thôi? Xem ra lời đồn không đáng tin rồi!"

Cách đó trăm mét, người trên xe lăn, ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhịp nhàng lên tay vịn, nghe được lời thiếu nữ nói, đôi mắt dưới mặt nạ quỷ xanh lại lóe lên ý cười.

"Thú vị... Người đã chết lại sống lại! Còn khôi phục thần trí."

Doãn An đẩy xe lăn, mặt không chút thay đổi, "Chủ nhân, có cần ta bắt nàng về xem thử không?"

"Thôi vậy, nếu bắt nàng, Thẩm Quốc Công sợ là sẽ lật tung cả Nhϊếp chính vương phủ của ta mất."

...

Hứa Tịnh Thù bên này suy nghĩ một chút, "Cũng đúng..."

Vừa rồi Nhϊếp chính vương trông vẫn bình thường, không có ra tay gϊếŧ người!

"Á... Ta gọi nhiều món ngon như vậy, không được, phải đi ăn thôi."

Nói xong liền chạy lên phòng riêng trên lầu hai.

Lê Thiển nhìn chằm chằm Thẩm Vãn Oản, nhìn trái nhìn phải... ấp úng muốn nói lại thôi...

Thẩm Vãn Oản bị nhìn đến mức sau lưng dựng tóc gáy, "Ngươi muốn hỏi gì?"

Lê Thiển kéo Thẩm Vãn Oản, chỉ vào đầu nàng, "Tiểu thư? Người thật sự... Khỏi rồi?"

Thẩm Vãn Oản vén tóc dài, "Khỏi rồi, chỉ là sau gáy vẫn còn một cục u."

Chậc... Vẫn còn hơi đau!

"Ọe!"

"Ọe!" "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Tiểu Ngọc đỡ Hứa Tịnh Thù xuống lầu, vừa đi vừa xoa lưng cho nàng ta.

Hứa Tịnh Thù mặt mày tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ mồ hôi lạnh.

"Vãn Vãn... Có lẽ ta mắc bệnh nặng rồi."

Thẩm Tịnh Thù đỡ nàng ấy, "Không thể nào? Vừa rồi còn khỏe mạnh mà."

Ánh mắt nàng lóe lên ý cười, đương nhiên biết vì sao nàng ấy nôn không ngừng...