Chương 3: Năm Tuổi

Từ khi sinh ra, đến nay đã là hơn ba tháng, nữ nhi của Tướng quốc công gia đã được trên dưới trong phủ biết đến là một nữ nhi khó chiều nhất. Nữ nhi này tuy mới được sinh ra nhưng lanh lợi đến khó tin. Ngoài mẫu thân của mình ra thì không ai có thể cho tiểu thư nhỏ này ăn được cả. Trong nhà đã thay không biết bao nhiêu bà vυ" rồi nhưng không thể cho tiểu thư ăn dù chỉ là một lần. Tiểu thư nhỏ này còn rất ít khóc nháo, mà lại rất sạch sẽ nữa, mỗi lần muốn đi vệ sinh sẽ đều khóc, nhưng khi đã giải quyết xong thì rất ngoan, không đi bậy làm bẩn đồ bao giờ. Luôn luôn muốn ra ngoài dạo chơi cùng ca ca của mình là Lê Trọng Nam. Lê Trọng Nam cũng rất yêu quý tiểu muội muội này, có thể nói là yêu chiều muội muội hết nấc. Hai phu thê Tướng quốc công gia đều đem tiểu thư bảo bọc yêu chiều, đặt trong tim mà sủng ái nàng...

~~~~~~~~

Năm tháng dần trôi qua ấy vậy mà thời gian thấm thoát thoi đưa, tiểu thư nhỏ Lê Bảo Ngọc, hòn ngọc quý trong nhà Tướng Quốc Công phủ nay đã tròn năm tuổi. Là một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, lanh lợi nhưng cũng rất nghịch ngợm. Hôm nay là ngày mừng đại thọ của lão Quốc Công Lê Trọng Nguyên. Từ rất sớm trong phủ người ra kẻ vào tấp nập chuẩn bị. Giờ Thìn buổi lễ mừng đại thọ được diễn ra. Các quan khách có mặt tại buổi tiệc này đều là những người làm quan, dù to dù nhỏ đều muốn nịnh bợ đôi chút.

Lê Bảo Ngọc được đưa tới trước mặt gia gia của mình, thân hình nhỏ nhắn, hai má hơi phúng phính làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn ngước nhìn gia gia, đôi môi nhỏ xinh chúm chím nở nụ cười tươi như hoa, nói tiếng chúc mừng.

"Chất nữ chúc nội gia gia phúc như đông hải thọ tỉ nam sơn..."

Lê Trọng Nguyên cười hiền hòa, trong tay cầm một hồng bao màu đỏ đưa cho chất nữ của mình, từ ái nói.

"Ngoan... nội gia gia cảm ơn con."

Trong lòng ông càng thêm hài lòng và yêu quý tiểu chất nữ này của mình hơn.

Sau khi chúc thọ nội gia gia đã xong Lê Bảo Ngọc liền chạy ra ngoài chơi. Cô bé chạy ra sân sau, ở đây có một hồ sen khá rộng, xung quanh là một vườn hoa mai vàng đang khoe sắc, tiếng chim hót líu lo trên cành. Chạy lại chỗ xích đu gần đó, nhón người nhảy lên ngồi. Hai bàn chân nhỏ đung đưa trên không trung không chạm tới đất.

Từ xa một đi đến là một tốp tiểu cô nương, nhìn qua là đã biết là con nhà vương giả, không phú thì quý. Nhóm tiểu cô nương cũng tầm sáu bảy người, bên cạnh là nha hoàn đi theo hầu hạ. Nhìn thấy Lê Bảo Ngọc một trong số đó chỉ vào cô nói.

"Chiếc xích đu này ta muốn chơi. Ngươi mau xuống cho ta."

Lê Bảo Ngọc khẽ nhăn mặt nhìn tiểu cô nương kia. Không xuống khỏi xích đu, mà còn nói với thị nữ của mình là Hà Mộng bên cạnh đẩy xích đu thêm vài cái. Không phải cô không nhường cho tiểu cô nương kia xích đu. Dù gì cô cũng là sống hai đời gộp lại đã là hai mươi năm năm rồi, còn so đo với một đứa nhóc làm gì. Nhưng nhìn cái thái độ của tiểu cô nương đó làm cô không thích, cô liền không nhường. Nói thế nào thì giờ cô cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, cô muốn so đo thì cứ so đo thôi.

Thấy cô không có ý nhường xích đu, hai thị nữ bên cạnh tiểu cô nương đó liền lớn tiếng mà nạt.

"Hỗn xược... ngươi có biết đây là ai không?... đây chính là thất Công chúa, ngươi gặp công chúa còn không mau quỳ, mau xuống khỏi xích đu cho công chúa..."

"Tiểu biểu tỷ... tỷ mau xuống đây đi... đây chính là công chúa đó nha...:

Một tiểu cô nương khác lên tiếng, cô nương này chính là Lê Hòa Ái năm nay đã tám tuổi, bên cạnh đang nắm tay tiểu cô nương đó, chính là Lê Hòa Dương. Hai người đều là con gái của thúc thúc Lê Trọng Bá của Lê Bảo Ngọc. Thúc thúc của nàng có ba bà vợ, sinh được bốn người con, tất cả đều là nữ nhi. Trái ngược với phụ thân của nàng là Lê Trọng Nghĩa, chung tình chỉ lấy một thê tử là Trần Bảo Bình, không trọng nam khinh nữ thậm chí còn thích nữ nhi hơn là nhi tử. Thì thúc thúc của nàng Lê Trọng Bá là người ham mê sắc dục, trọng nam khinh nữ nghiêm trọng. Trong nhà của Lê Trọng Bá hiện giờ cũng rối tung lên, các bà vợ đấu đá nhau suốt ngày, lại đến chuyện ông ta muốn nạp thêm thϊếp để sinh nhi tử. Hai tỷ muội Lê Hòa Ái tám tuổi và Lê Hòa Dương sáu tuổi tuy còn nhỏ tuổi nhưng tính đố kị rất cao. Luôn luôn đố kị với Lê Bảo Ngọc vì nàng có một cuộc sống gia đình hạnh phúc, cha yêu, mẹ thương, ca ca chiều chuộng, nên rất căm ghét Lê Bảo Ngọc, luôn nghĩ cách hại nàng.

Lê Bảo Ngọc nhìn nhóm người kia, giọng nói bướng bỉnh cất lời.

"Tại sao ta phải nhường chứ, đây là ta chơi trước, ngươi đến sau phải chờ, chờ ta chơi chán sẽ cho ngươi chơi."

Thất công chúa nghe vậy thì tức tối ra lệnh cho người hầu bên cạnh lôi Lê Bảo Ngọc xuống. Nhìn thấy tình hình trước mắt Lê Bảo Ngọc chẳng nói lời nào liền nhảy khỏi xích đu, đi xuống, phủi mông nói.

"Được rồi ta chơi chán rồi, cho các ngươi chơi đó."

Nói rồi nghênh ngang đi thẳng.

Bên này sau khi dàng được xích đu, thất công chúa đắc ý ngồi lên đó.

"A..."

Rất nhanh sau đó thất công chúa đã ngã lăn xuống đất. Mấy người hầu nữ bên cạnh hốt hoảng chạy tới đỡ nàng ta dậy. Chỉnh lại xiêm y, kiểm tra xem trên người tiểu chủ nhân xem có bị thương nơi nào hay không. Thất công chúa bị đau khóc lóc om sòm, càng làm cho đám người hầu thêm rối...

(Còn tiếp)