Mùa đông đã qua, cuối mùa xuân đầu mùa hè, trời trong nắng ấm, mây trôi nước chảy.
Ngồi bên cạnh ao, tựa vào gốc cây, Tống Ngâm Tuyết lười nhác phơi nắng, nàng hơi híp mắt lại, thần sắc thản nhiên.Đảo mắt đã đi tới nơi này một năm rồi, trong một năm này, nàng đã làm nhiều đại sự, giả chết, khởi nghĩa, báo thù, thành thân, đương nhiên phải tính cả đứa bé ba tháng trong bụng này......
Làm một cô gái hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, nàng cũng không muốn có con sớm như vậy, hơn nữa tuổi thật của thân thể này còn chưa qua mười tám, sớm như vậy đã có em bé…, không biết có chịu nổi không đây?
Chính là ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng cũng có lúc bỏ sót, xem đi, hôm nay thực sự mang bầu rồi, có muốn khóc cũng không biết tìm ai? Buồn bực quá! Tống Ngâm Tuyết dựa vào gốc cây, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đẹp mắt hơi nhíu lại, cho thấy trong lòng nàng đang khó chịu, hình như còn hơi tức giận.
Ngày ấy Cầm thánh đã đến đây, câu đầu tiên đã phán nàng đang mang thai, lúc đầu nàng còn không tin, Huyền Minh cũng không tin, bởi vì hắn vừa bắt mạch cho nàng không lâu, cũng không phát hiện ra có gì dị thường, cho nên đương nhiên là không tin. Thấy những người khác không tin, Cầm thánh cũng cười cười không để ý, bày ra bộ dạng "Vậy coi như ta chưa nói", thái độ làm cho người ta khó hiểu.
Lần này Cầm thánh đến, cũng không dừng lại quá lâu, ông ấy nói chẳng qua mình đi ngang qua đây, nhớ tới còn có một nha đầu là Tống Ngâm Tuyết, cho nên thuận tiện sang đây xem nàng đã chết hay chưa? Nếu chết rồi, thì phải đi viếng mộ, nếu chưa chết, thì ông tiếp tục dạo chơi......Đối mặt với sự "thẳng thắn" của Cầm thánh, Lâm Phong không khỏi chảy mồ hôi lạnh đầu, bừng tỉnh hiểu được sơ dĩ người ngọc của hắn quái đản như vậy, đều là vì được Cầm thánh dốc lòng dạy dỗ! Nhưng Lâm Phong không biết, kỳ thật Tống Ngâm Tuyết này không phải Tống Ngâm Tuyết kia, dù cho không có Cầm thánh, nàng cũng vẫn quái đản, giảo hoạt vô lương! Đối với Cầm thánh, Tống Ngâm Tuyết không biết là nên cảm tạ hay là nên hận! Người này, là ân sư dạy dỗ nàng, về lý nàng nên tôn kính! Chính là ông ta đồng thời cũng xếp đặt cho nàng không ít chướng ngại! Nếu không vì ông ấy, Ngâm Tuyết sẽ không phải chịu bị nỗi khổ hai luồng chân khí xung đột? Tuy về sau nhân họa được phúc mà có được tuyệt thế võ công, nhưng bản thân Ngâm Tuyết, quả thực là đã hương tan ngọc nát. Ông cho nàng Huyền Mặc lệnh, giúp đỡ nàng rất nhiều. Cầm thánh quái đản, từ trước đến nay luôn thích gì làm nấy, trong lòng ông ấy, cho tới bây giờ hoàn toàn không phân đúng sai, chỉ cần ông ấy muốn, ông ấy sẽ làm, không muốn, thì ai nói cũng không được! Bất quá tuy là như thế, Tống Ngâm Tuyết vẫn biết trong lòng Cầm thánh, nàng cũng có một vị trí đặc biệt!
Cầm thánh để ý đến nàng, bằng không sẽ không hành động khác thường như thế. Mặc dù phương pháp biểu đạt của ông có lẽ hơi vụng về, nhưng tâm ý trong đó, nàng vẫn hiểu được. Cầm thánh nói lần này ông đến là thuận tiện ghé qua? Những lời này lừa gạt người khác còn được, nhưng muốn lừa gạt Tống Ngâm Tuyết, chỉ sợ là hơi khó? Nếu chỉ nhìn dung mạo tuấn mỹ tiêu sái của Cầm thánh, bất cứ kẻ nào cũng không đoán ra kỳ thật ông đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhưng Tống Ngâm Tuyết biết rõ, cho nên luôn vô ý nhắc nhở cái chuyện "già" của ông.
Tống Ngâm Tuyết mở miệng giữ Cầm thánh ở lại hai ngày, kết quả mới ở một ngày ông đã hô to nhàm chán, than thở bên ngoài có cảnh núi sông chờ ông đi xem, làm sao có thể lãng phí thời gian ngồi trong phủ? Tống Ngâm Tuyết khinh bỉ! Mới ở một ngày đã bảo là lãng phí thời gian sao? Ông lão này cũng thích nói đùa quá? Ngày hôm sau Cầm thánh đã đòi đi, cũng không chịu để ai tiễn đưa, chỉ bảo Tống Ngâm Tuyết đi một đoạn cùng ông ấy. Một đoạn này, hai người đi vô cùng trầm mặc, ai cũng không mở miệng, nhưng trong lòng đều tự biết, tất cả mọi chuyện cũng không cần nói thêm lời nào.
" Ngâm Tuyết nàng đang nghĩ gì vậy."
Lâm Phong đến bên cạnh Ngâm Tuyết nàng thản nhiên.
" Cũng không có gì chỉ là chút việc nhỏ."
" Nhị ca, nhị tẩu."
Tân hoàng Ngọc Minh đi đến gọi to. Ngâm Tuyết và Lâm Phong đứng dậy định hành lễ đã bị Ngọc Minh vội vả ngăn lại.
" Ở đây không có người ngoài a. Ca và tẩu cứ như trước đây a."
Ngâm Tuyết nghe vậy muốn tránh đi không khí ngại ngùng lên liền nói về chủ đề khác.
" Tam đệ dù sao đệ cũng đã đăng cơ, nhưng trong hậu cung không có phi tần nào, nhìn thế nào cũng không hợp lý nha? Có muốn tẩu dùng danh nghĩa đại hôn mở một cuộc tuyển tú, duy trì huyết mạch của Bắc Thần ta không?"
Lúc này vừa nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Dạ Ngọc Minh lập tức biến đổi, sau đó vội vàng khoát tay.
"A, không cần, không cần, chuyện của đệ, đệ sẽ tự mình xử lý. Ồ, thời gian cũng không còn sớm, ta nên trở về phê duyệt tấu chương rồi, Nhị tẩu, tẩu nghỉ ngơi an thai, đệ đi trước một bước nhé."
Tránh né chủ đề của Tống Ngâm Tuyết, Dạ Ngọc Minh vội vàng tìm cớ thoát thân, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng không ngăn cản, Lâm Phong và Ngâm Tuyết nhìn nhau không khỏi mỉm cười.
" Tam đệ này của ta đã lớn vậy rồi mà chỉ cần nhắc đến nữ nhân lại ngại ngùng a."
Thân ảnh chen chúc giữa trăm loại hoa, càng chạy càng xa, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt, trong lòng yên lặng nói. "Tam đệ, rốt cuộc nữ tử như thế nào mới có thể khiến đệ động lòng?"
Mà cùng lúc đó, trong lòng Dạ Ngọc Minh cũng nhẹ nhàng nói. "Nhị tẩu, nữ tử đẹp nhất tốt nhất thiên hạ này chính là tẩu, cho nên, ta đang đợi, chờ một ngày kia có thể có một nữ tử tốt đẹp như tẩu xuất hiện, xâm nhập vào thế giới của ta......