Chương 17: Ngâm tuyết tử nạn

Ngày hôm sau, Ngô Bình tướng quân vẻ mặt dữ tợn, dẫn theo đám binh lính xông vào Dạ Vương phủ. Hai tên gác cổng thấy vậy vẻ mặt sợ sệt, tay run rẫy cầm chặt cây thương trên tay.

" Tránh ra."

Ngô Bình tướng quân hét lớn, hai tên gác cổng khổ sở đáp.

" Không có lệnh của vương gia ngài không được vào."

Ngô Bình tướng quân tức giận ra lệnh cho người kéo hai tên đó ra, phá cửa vào trong.

Các tỳ nữ thấy binh lính triều đình vẻ mặt hung tợn không khỏi sợ hãi lùi vào trong tránh đường.

" Vương phi đang ở đâu?"

Ngô Bình tướng quân tóm cổ áo một tỳ nữ lớn tiếng hỏi. Nữ nô tỳ sợ sệt chỉ tay về phía Lãnh Cung Các, Ngô Bình tướng quân đẩy tỳ nữ sang một bên khiến nàng ta ngã xuống đất. Hắn nhìn về phía Lãnh Các Cung ra hiệu cho binh lính đi về phía trước.

Ngâm Tuyết ngồi cạnh cửa sổ đùa nghịch linh tước trên tay, nghe có tiếng động nàng mỉm cười nhắc nhẹ tay. Linh tước như hiểu ý vội vỗ cánh bay đi. Nàng đứng dậy bước ra mở cửa phòng.

" Ngô Bình tướng quân đem nhiều binh lính đến Lãnh Các Cung của ta là có ý gì?"

" Đêm qua lúc hoàng thượng bị ám sát có người thấy vương phi đã vào cung."

Ngô Bình nghiêm giọng bảo. Ngâm Tuyết nghe vậy thản nhiên.

" Ý ngươi là ta là người ám sát phụ hoàng."

" Thần không giám có ý đó, chỉ mong vương phi đến Đại Lý tự giúp tìm ra hung thủ."

" Vậy ngươi có báo cho vương gia?"

" Chuyện này...."

Nghe Ngâm Tuyết nhắc đến Lâm Phong hung hăng lúc nảy của hắn giảm đi, vẻ mặt thoáng lo lắng. Ngâm Tuyết cười nhẹ ra lệnh.

" Cho người báo với Vương gia ta cùng Ngô Bình tướng quân đến Đại Lý Tự một chuyến."

Nói rồi nàng cùng Ngô Bình tướng quân rời đi.

Nữ nô tỳ hối hả chạy đến thư phòng, Lâm Phong và Ngọc Minh đang bàn chiến sự thấy nữ nô tỳ hốt hoảng liền hỏi.

" Có chuyện gì?"

" Bẩm... Bẩm vương gia... vương phi..... bị Ngô Bình tướng quân dẫn đến Đại Lý tự rồi."

Nữ nô tỳ không kịp lấy hơi đã vội vàng nói.

Ngọc Minh nghe vậy ngạc nhiên.

" Đại Lý tự là nơi tra án nhị tẩu đến đó làm gì?"

" Bẩm Ngô Bình tướng quân nói, đêm qua trước khi hoàng thượng bị ám sát có người trông thấy vương phi đến gặp hoàng thượng."

" Không hay."

Lâm Phong nghe vậy vội vả đứng dậy rời đi, Ngọc Minh thấy vậy liền đi theo.

**Núi Lộc Minh**

Ngâm Tuyết thản nhiên ngồi trong kiệu cổ, phía xa truyền đến tiếng ngựa đang hối hả đuổi theo. Nàng nhẹ mỉm cười kéo rèm kiệu dùng kim trâm phóng về phía tên thị vệ đang cưỡi ngựa cạnh bên, kim trâm dứt khoát đâm ngay vào cổ, tên thị vệ liền bị ngã xuống ngựa bất tĩnh. Nàng dùng khinh công nhảy qua con ngựa của tên thị vệ. Bất ngờ khiến binh lính hốt hoảng, nàng phi ngựa về phía núi Lộc Minh. Ngô Bình tướng quân vội ra lệnh đuổi theo, nàng phi nước đại một lát sau liền kéo chặt dây cương.

Phía trước một nữ tử yêu mị đỏ thẩm, mỉm cười chắn đường nàng.

" Thiên quả nhiên đoán không sai ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe theo."

Giọng nói âm u lạnh lùng, kèm theo mụ cười yêu dã quỷ mị, dưới một thân áo tơ đỏ thẫm diễm lệ nổi bật, có vẻ phá lệ quỷ dị cùng khát máu. Ngâm Tuyết thấy vậy đổi hướng rời đi, khu rừng hướng Đông cách đó năm mươi thước. Lam Nhất Triển thấy vậy liền đuổi theo nàng, đúng như dự đoán, phía trước là vực thẳm sâu không thấy đáy. Nàng bước xuống ngựa con ngựa liền quay đầu bỏ chạy. Chính là Tống Ngâm Tuyết trước mặt thấy vậy, cũng không để ý tới, ngược lại vẻ mặt hiếu kỳ nhìn xuống dưới tìm tòi, miệng không khỏi thì thầm nói.

"A, không có đường đi rồi! Chỗ này thật cao nha! Nếu té xuống, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

"Đương nhiên là hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cho dù không chết, ta cũng sẽ không để cho ngươi sống đến mặt trời mọc ngày mai!" Đang lúc Tống Ngâm Tuyết nói nhỏ thì sau lưng, một câu trêu chọc âm trầm vang lên, ngay sau đó, một thân đỏ thẫm diễm lệ chướng mắt, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

"Tống Ngâm Tuyết, ta xem ngươi lần này còn muốn trốn đi đâu?"

Âm hiểm cười, nữ tử vuốt vuốt mái tóc dài rủ xuống trước ngực mình, hành động như vậy, căn bản không đem người trước mặt để vào mắt. Cùng lúc đó Lâm Phong và Ngọc Minh cùng Ngô Bình tướng quân và binh lính triều đình phi ngựa đến. Chính là, Tống Ngâm Tuyết cũng không để ý tới sự xuất hiện của bọn họ, mà hai mắt nhìn thẳng hồng y nữ tử phía trước, khóe miệng cười yếu ớt đi lên phía trước một bước, lời nói thâm sâu.

"Không thể tưởng tượng được Tống Ngâm Tuyết ta thực sự có thể diện như vậy, lại làm phiền Thánh Cô của Nam Phái Triều Nhai tự mình ra tay tiễn ta ra đi!"

Thánh Cô! Lam Nhất Triển nàng là Thánh Cô của Nam Phái...... lời mà Tống Ngâm Tuyết nói, bình tĩnh không sợ hãi, nhưng Lâm Phong nghe được lại mạnh mẽ nhìn, vô cùng kinh ngạc tiến lên, lông mày nhíu thật chặt. Bài danh thứ hai trong chốn võ lâm, mỹ nhân yêu mị võ công xấp xỉ với Cầm Thánh, Lâm Phong hắn làm sao mà không nhớ rõ? Lam Nhất Triển nhị công chúa của Triều Nhai lại là Thánh Cô của Nam Phái Còn nàng làm sao có thể biết cô ta là Thánh Cô? Người trên giang hồ mà ngay cả "Tinh sát" của Lâm Phong cũng điều tra không được, nàng làm sao có thể, dễ dàng khẳng định nói ra như vậy?

Chẳng lẽ...... Không thể tin được chăm chú nhìn nàng lần nữa, giờ phút này trái tim vốn một mực thong dong của Lâm Phong, không khỏi bắt đầu gắt gao co rút lại. Lâm Phong nhìn dung nhan tuyệt mỹ, ánh mắt bình tĩnh kia, cùng với thần sắc lãnh đạm tự nhiên, mê man, nghi hoặc, khó hiểu, suy đoán, chất đầy lòng hắn.

"Ha ha, tiểu nha đầu! Không tệ lắm? Cư nhiên còn biết ta là ai?"

Cười âm hiểm một tiếng, xen lẫn đắc ý, hồng y nữ tử lúc này, vừa nghe chuyện đó, đôi lông mày nhíu lại, trên gương mặt yêu mị là sự kiêu ngạo vô hạn.