Hơi sương vừa bốc, Lăng Lạc Nhân phải khởi hành cùng Hàn Lãnh Thiên vào cung kiến giá. Đó là quy định hoàng gia, sau hai ngày thành thân phải ra mắt bên chồng, nên hiện tại
nàng
rất đau thương chia tay cùng giấc ngủ mà ngồi trên xe ngựa tiến cung.
Nói về hoàng cung, đây cũng là lần thứ hai được tái ngộ. Lần đầu là do thi tuyển, tâm trạng không mấy quan tâm, nên tinh thần thoải mái ngắm mọi thứ. Còn hiện tại? Đã là con dâu hoàng tộc, phải ra dáng một
vương
phi tôn kính, có sơ suất gì...đầu thương tiếc rời khỏi thân là không thể bàn >"<
Âm thầm thở dài, nhìn lại thân mình đã được Dương Tinh Linh tỉ mỉ sửa soạn,
nàng
cảm thấy hài lòng. Tuy không phải một mỹ nhân khuynh thành, nhưng
nàng
có một thứ mà những nữ nhân kia lại chẳng có. Đó là...không sợ hãi trước một "Sát
Vương".
Ánh mắt dời đến chiếc áo choàng đang khoác trên người.Từ đầu đến cuối cũng vì nó mà chuyện đến mức độ này. Nếu không phải
nàng
quá ham mê bảo bối, không tự suy diễn mọi chuyện, thì làm thế nào bị Phượng tỷ lừa một vố? Cũng may là...nam nhân của
nàng
rất tuấn tú, xem ra cũng chưa đến nỗi lỗ vốn nặng ="=
Cười khoái chí tự đắc, bàn tay vô thức nắm lấy vành áo trước vòng ngực rắn chắc. Lúc này
nàng
chợt nhớ, hiện tại mình đang ngồi trong lòng nam nhân tuấn tú đó. Chẳng biết do người quá nhẹ, hay tại hắn thân lừa ưa nặng? Nên cứ bắt buộc
nàng
ngồi như thế này mãi? Không thể đoán, nhưng chắc chắn một điều...cho dù trọng lượng nặng gấp đôi, hắn cũng không thay đổi chủ ý =.=
"Này, vì sao hôm đó chàng tặng ta áo?" Phải tìm hiểu kỹ lý do, tự dưng một chiếc áo báu vật lại đem tặng cho
nàng
mà không kèm bất kỳ điều kiện gì? Ở đời không có chuyện chẳng tốn tiền mua lại có gạo ăn? Nhất định có ẩn tình.
"Vì
nàng
thích" Đôi mắt yêu thương Hàn Lãnh Thiên hạ xuống nhìn người trong lòng. Không phải sao? Chính
nàng
mở lời mà? Mày kiếm lại nhíu, cũng phải nói đến một điều, đó là...dường như có một sức mạnh vô hình nào đó khiến bản thân chẳng thể từ chối yêu cầu của
nàng, cho dù chỉ là lần đầu gặp.
"Không vì lý do nào khác?" Đôi mắt ngạc nhiên nhìn Hàn Lãnh Thiên không chớp. Thật sự có chuyện tốt như vậy? Lăng Lạc Nhân lại tính toán trong lòng, xem ra cần làm thêm vài vụ nữa với những món giá trị khác, rồi đây
nàng
sẽ là phú bà giàu nhất Nam Việt quốc, một cơn ảo tưởng không dấu vết lại đánh tới =.=
"Nàng
nghĩ sao?" Lý do chính là không thể tự chủ, vậy
nàng
sẽ nghĩ thế nào nếu hắn đem tặng áo mà không cần đền đáp? Vẫn còn nhớ thái độ của
nàng
khi bị tên áo đen uy hϊếp. Nhìn đến gương mặt đáng yêu kia khóe môi lại nhếch, trên đời này,
nàng
là người đầu tiên dám mắng hắn.
"Tất nhiên ta sẽ không ngại kiếm thêm vài món lời nữa" Tai Lăng Lạc Nhân vẫn nghe rõ ràng, nhưng thần trí đã đem vào tính toán lợi nhuận, cứ thế trong đầu nghĩ gì lời liền thốt ra. Vậy có được xem là người rất thật thà không?
"Ha ha, ta chỉ nói đùa, đừng để ý, đừng để ý" Khi phát hiện mình nói sai,
nàng
xua tay cười trừ giải thích, trời ạ vì sao lại đem ruột gan toàn bộ nói ra hết như vậy? Hắn...hắn sẽ tức giận ném
nàng
xuống xe ngựa? Sự lo lắng trong lòng bắt đầu nhóm lên, ánh mắt theo dõi nét mặt Hàn Lãnh Thiên,vì sao
nàng
lại tối não đến thế?
"Nàng
thích thứ gì, ta điều dâng tặng" Bàn tay Hàn Lãnh Thiên khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn, xóa đi lo sợ trong đôi mắt
nàng. Địa vị
Vương
Phi hắn cũng đã trao, còn thứ gì đáng luyến tiếc? Chỉ cần
nàng
muốn, sao trên trời hắn cũng sẽ tìm cách lấy cho bằng được.
"Vì sao phải tốt với ta?" Đôi mắt Lăng Lạc Nhân phủ đầy hơi sương ngước nhìn gương mặt tuyệt mỹ. Mọi thứ đều cho sao? Bất giác trong tim cảm nhận một dòng nước ấm chảy qua, thế nào mà đối xử tốt với
nàng?
"Vì
nàng
là nữ nhân duy nhất ta yêu thương" Lời nói ra tựa như có sẵn được chôn sâu trong tim, chỉ chờ người tâm đầu ý hợp có thể bày tỏ. Và dường như cảm giác đó hắn đã chờ rất lâu,rất lâu, hơn cả ngàn năm mong đợi.
"Yêu thương? Duy nhất?" Đôi mắt mông lung, miệng vô thức nhắc lại bốn chữ khiến Lăng Lạc Nhân sửng sốt. Hắn nói...yêu thương
nàng
sao? Còn là duy nhất? Nam nhân cổ đại thường tam thê tứ thϊếp, nói lời như vậy là đang lừa dối hay thật lòng?
"Phải, yêu thương và chỉ duy nhất mình
nàng" Lời vừa nói, Hàn Lãnh Thiên cúi đầu, đôi môi phớt nhẹ đặt lên môi
nàng. Tuy chỉ trong tích tắc, nhưng hắn có thể cảm nhận được hơi ấm hòa quyện cùng mùi hương thuộc về
nàng, làm trái tim thoáng chốc hòa tan.
Trong đầu trống rỗng, đôi mắt mở to hết kích cỡ, Lăng Lạc Nhân không suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy có thứ nào đó rất mềm mại chạm vào môi mình. Bàn tay đặt vào ngực trái, tim
nàng
vì sao đập nhanh và mạnh đến thế? Liệu có bị bệnh không?
"Nhân Nhi?" Có gì đó không ổn? Chỉ là Hàn Lãnh Thiên không thể kiểm soát được hành động chính mình,
nàng
sẽ tức giận mà bỏ mặt tất cả? Đáng trách,hắn đã dọa thành như vậy? Thật không đáng.
"Ô..ô, ngươi...ngươi bắt nạt ta" Lăng Lạc Nhân lấy lại tinh thần, đôi mắt to tròn dâng đầy hơi nước, lên án hắn là kẻ phạm tội. Hình ảnh này có nên so sánh Sói Xám bắt nạt Thỏ Trắng dễ thương không? Rất tiếc, Lăng Lạc Nhân không phải Thỏ Trắng. Vì sao? Đọc tiếp sẽ rõ >"<
"Nhân Nhi, ta không cố ý,
nàng
đừng khóc" Bàn tay to lớn gạt đi giọt nước mắt vừa rơi, sự hối hận dâng đầy trong tim Hàn Lãnh Thiên. Hắn đã từng hứa với lòng sẽ cho
nàng
niềm vui hạnh phúc ,mà hiện tại lại làm tổn thương rơi lệ. Như vậy có khiến
nàng
chán ghét hay xa lánh hắn?
"Không biết, ngươi bắt nạt ta, Ô ô bắt nạt ta" Mặc dù Lăng Lạc Nhân không hề chán ghét cái chạm môi vừa rồi, nhưng báo hại
nàng
tim đập nhanh như vậy, ít ra cũng phải đòi lại chút công bằng cho bản thân mới là tính cách của
nàng.
"Phải làm sao để
nàng
không giận?" Nói đúng hơn là tha thứ hành động lỗ mãng vừa rồi. Tuy cả hai là phu thê, nhưng tất cả do hắn dùng kế mà đạt được. Nếu hiện tại làm
nàngthêm chán ghét, mọi công sức trước đây chẳng phải đổ sông đổ biển?
"Ngươi phải cho ta bắt nạt lại" Lời vừa dứt, Lăng Lạc Nhân vươn người đặt nụ hôn lên môi hắn, rồi nhanh chóng rời đi.
Nàng
không chịu thiệt, đòi lại công bằng là như vậy? Bị người hôn thì nhất thiết phải hôn ngược lại? Ngoại trừ Lăng Lạc Nhân, mấy ai có gan tạo phản làm như vậy được? ="=
"Nàng..." Hàn Lãnh Thiên cũng bị giật mình không thốt được nên lời. Thê tử hắn quả là khác người, tất cả lo lắng cùng sợ hãi chỉ vì nụ hôn kia mà bay mất."Ha ha..." Trong lòng vui vẻ nụ cười trên môi bất chợt vang lên, chỉ có
nàng
mới dành cho hắn những bất ngờ đến như vậy.
Riêng về Lăng Lạc Nhân, mặc dù là người hiện đại, nhưng chưa từng hôn một nam nhân nào. Chỉ vì bị hôn mà không hôn lại...thì hơi thiệt thòi tí. Có điều từ trái tim đã có sự thay đổi nào đó khiến
nàng
chấp nhận tất cả những gì đang xảy ra. Là phu thê, sẽ phải đi cùng nhau đến hết một đời, đồng thời,
nàng
đã nhận định hắn là nam nhân của mình @,@