Chương 27: Vì sao chịu khổ lại là nàng?

Cuộc thi tiếp tục.

Bảy tú nữ sẽ được trình diễn khi thái giám thông báo từng danh tánh. Lần

lượt các màn so tài đặc sắc khiến người xem hết sức thán phục. Những vũ

điệu chỉ có nơi thiên tiên được nhìn thấy, các quan lớn nhỏ trong triều

nhờ phúc khí nhị vương gia mà được hưởng.

Ngự trên ngai vàng, Hàn Ngôn Duẫn gật đầu tán thưởng, tài năng nữ nhân quả không thể xem

thường. Phượng Kỳ thì cảm giác thấp thỏm, tỷ muội của nàng không biết

như thế nào, những nữ nhân kia khá tốt rồi, rất hi vọng có thành tích

vượt chỉ tiêu xuất hiện.

Ánh mắt Hàn Lãnh Thiên Không hề bận tâm

đến, cái hắn cần chính là mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch. Vì nàng mà

mất bao nhiêu công sức để bày ra. Muốn danh chính ngôn thuận để Lăng Lạc Nhân gả cho hắn cũng phải mất chút tâm tư. Nhưng tất cả đều đáng!

Hầu như các nữ nhân đều chọn vũ đạo, cùng những trang phục hợp với tiết vũ. Không gian với những âm thanh diệu kì vang lên, một nơi non bồng cảnh

giới được tái hiện tại Ngự Yển Cung.

Hiện tại đến lượt Kiều Thái

Nhiên, vận cho mình một bộ y trang màu trắng, bó sát thân, đường cong cơ thể tạo nên điều huyền ảo. Tay áo với những đường nét thướt tha, gợi sự mơ hồ cho người nhìn. Nàng như một con thiên nga trắng vẫy vùng bay

lượn.

Trong lúc múa, bàn tay như vô tình kéo nhẹ khăn che mặt,

một nhan sắc mỹ lệ khiến tiếng hít thở xung quanh như ngưng lại, sợ rằng sẽ làm tiên nữ kia phát hiện mà rời đi. Không gian tiếp tục chìm vào

điệp khúc thoát tục, đến khi âm nhạc kết thúc.

Lúc này, người

cuối cùng bước ra, không ai khác chính là Lăng Lạc Nhân. Người nàng một

màu vàng nhạt tựa như ánh nắng ấm áp. Thân thể nhỏ nhắn linh hoạt tiến

vào, làm những nhân vật có mặt ở đây hết sức tò mò. Mặc dù mặt đã bị

che, nhưng vào vòng hai thì chắc chắn là một mỹ nhân vô cùng diễm lệ.

Từ khi Lăng Lạc Nhân bước vào, ánh mắt Hàn Lãnh Thiên chưa từng rời đi,

hắn thật muốn xem tiểu nhân nhi này sẽ bày ra trò gì. Nhìn đến bộ trang

phục, khóe mắt hiện lên nét cười, ừm không tệ, rất hợp và vừa vặn. Lại

nhìn đến đôi mắt tinh nghịch đang tìm cách ứng biến, nàng không phải

đang bày trò gì đi?

Trong lòng Lăng Lạc Nhân một trận rối tung, sự hoảng loạn dâng trong đôi mắt.

Phải làm sao đây?

Múa?

Không biết!

Nhảy?

Làm sao nhảy?

Bỗng nhiên trong mắt sáng lên, đúng rồi, chẳng phải cũng giống diễn thời

trang ở hiện đại sao? Bất quá trình diễn như trên tivi thường thấy là

được rồi? Dù gì chiến thắng là sẽ không bao giờ, cần chi tự tìm phiền

phức?

Hít một hơi, tay nhẹ nhàng tháo đi khăn che mặt, hiện ra

một gương mặt trẻ con tròn mỉm đáng yêu. Mọi người đều rất đỗi ngạc

nhiên, không phải chứ? Tú nữ này cao nhất cũng chỉ mười bốn tuổi thôi

mà? Không ngờ lại có bản lĩnh đến như vậy, tài hoa chắc sẽ xuất chúng.

Mọi người âm thầm tán thưởng trong lòng, nhưng chưa kịp thưởng thức thì phải há hốc mồm ngạc nhiên lần nữa.

Nàng đi từng bước nhẹ nhàng thoải mái, như một vị nữ vương nhìn khắp thần

dân của mình, những ánh mắt đang dại ra vì ngạc nhiên đó khiến Lăng Lạc

Nhân một hồi tự kỉ "Đừng quá hâm mộ ta như thế chứ..haha"

Màn

trình diễn được nàng thông báo là kết thúc, đến cả Hàn Ngôn Duẫn cũng

đưa tay xoa trán. Có phải nàng đã quên điều gì đó không? Ít ra cũng phải thể hiện một vũ đạo ngắn chứ? Đằng này....thật khó xử đây. Nhìn sang

thoáng thấy Hàn Lãnh Thiên kéo nhẹ khóe môi, chắc chắn mọi chuyện đều

ổn, tâm trạng Hàn Ngôn Duẫn mới buông lỏng được chút ít.

”Các

nàng là những nữ nhân tài sắc vẹn toàn, ta thật sự rất khó mà chọn lựa”

Tất nhiên là khó rồi, vì tuyển phi cho đệ đệ, đâu phải cho Hàn Ngôn Duẫn hắn? Cần chi phải cực nhọc khổ tâm? Cái khó này cần nhanh chóng đẩy

sang người rảnh rỗi kia.

”Cho nên, ta sẽ để Quân Bình Vương tự

quyết định” Chỉ cần câu này thôi, củ khoai nóng sẽ được ném đi. Một bên xem kịch hay cũng thú vị hơn ngồi trong cuộc nhiều.

Hàn Lãnh

Thiên liếc mắt xem thường, lão hồ ly này luôn biết tìm đường thoát thân

an nhàn. Nhưng cũng đã đến lúc hắn phải tự mình làm việc rồi, nếu không

tiểu nhân nhi kia sẽ bỏ chạy mất.

”Cũng như đã nói, sẽ có một đề

bí mật đưa ra” Cái này mới là sự quyết định cuối cùng của kế hoạch, nếu

không vì quá hiểu Lăng Lạc Nhân, kết quả như mong muốn khó mà thực hiện

rồi.

Phất tay cho người mở cuộn giấy, tám chữ được đề ra khiến

các tú nữ một trận đau lòng, còn nhân vật chính vẫn ngu ngơ chẳng hiểu

gì, chữ biết nàng, chứ nàng không quen nó =.=!

”Nhân Vô Đạo Vũ

Tất Hảo Vương Phi” (Người không biết múa, sẽ chọn Vương Phi) Hàn Ngôn

Duẫn đọc lên tám chữ đó mà ánh mắt nhìn đệ đệ mình, quả thật không tồi,

biết cách gài người, kẻ khác không thể bác bỏ. Như vậy chẳng phải quá rõ ràng sao? Người duy nhất được chọn không ai ngoài Lăng Lạc Nhân rồi?

”Trẫm tuyên cáo, người được chọn là...Lăng Lạc Nhân, bảy ngày sau sẽ cử hành

đại lễ sắc phong” Phải,nhanh chóng kết thúc đi, chứ còn đợi ngày nào hắn cũng lo lắng kế hoạch không chu đáo, sẽ khiến vị "Sát Vương" trưng bộ

mặt muốn gϊếŧ người dọa hắn khó ăn chẳng thể ngủ.

”Hả?” Nhân vật

chính lúc này mới lấy lại tinh thần? Cái gì mà nhân vô đạo vũ tất hảo

vương phi? Hảo khỉ gì chứ, là xui xẻo á. Bảy ngày? Bảy ngày trốn được

bao xa? Cần nên chuẩn bị gì để đào tẩu không? Chết tiệt vì sao người

chịu khổ chính là nàng vậy?

Kết quả ngoài dự đoán khiến tất cả bá quan văn võ hết sức ngạc nhiên, đặc biệt là các nữ nhân dự tuyển. Nếu

biết như vậy, họ đâu bỏ công cực khổ ra thể hiện, cuối cùng chính vì cố

gắng đó mà thất bại? Tất cả điều vì ý định khác người của Quân Bình

Vương kia,thật đau lòng mà >”<