Lãnh Băng Cơ cười đã tính trước, cố gắng giải thích thật dễ hiểu: “Cũng không phải không có cách, cũng không cần nghiêm trọng như người nói, nhưng thật sự là có chút khó chịu. Ta chỉ cần dùng một ống dẫn cực nhỏ luồn vào từ lỗ mũi của người để hút xương cá ra, rồi uống thuốc mấy ngày thì có thể khỏi hẳn”. Hỉ công công đã nản lòng thoái chí, bỗng nhiên nghe thấy mình còn có thể sống thêm mấy
ập tức phấn khởi, lại ho khan kịch liệt nói: “Khó chịu thì sợ gì chứ? Chỉ cần còn có thể tiếp tục hầu hạ Thái hậu lão nhân gia, cho dù là cạo xương cắt thịt ta cũng không sợ”.
Lãnh Bằng Cơ kiểm tra thân thể của hắn ta một lần nữa, căn dặn hắn ta tạm thời đừng ăn cơm uống nước, cần phải tiến hành chuẩn bị trước.
Rời khỏi phòng của Hỉ công cộng, trở lại từ an cung lần nữa, Mộ Dung Phong đang canh giữ ở ngoài điện, thấy nàng thì cau mày kiếm: “Thế nào?”
“Tạm ổn”. “Tạm ổn là ý gì”. “Là vẫn cứu được, không gay go.”
Mộ Dung Phong như có điều suy nghĩ nhìn nàng “Lãnh Băng Cơ, nếu người cứu được mạng sống của Hỉ công công, Hoàng Tổ Mẫu của ta sẽ càng thêm thích người”
Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên: “Ý của Phong Vương gia là tốt nhất ta nên thấy chết không cứu sao?”.
Mộ Dung Phong nghẹn, bị phản bác không nói được lời nào..
Lãnh Băng Cơ cười lạnh, khiến Thái hậu yêu thích ta thì sao chứ? Đầu óc ta ngu ngốc giống người mới có thể tìm mọi cách để Thái Hậu xem thường mình, vậy không phải là tự đào hố chôn mình sao?
“Đừng quên, vừa rồi Thái Hậu nương nương đã đồng ý với ta, chỉ cần có thể cứu được mạng của Hỉ công công thì sẽ lập tức cho chúng ta ha ly, Phong Vương gia, ngày sau gặp lại thì làm phiền người gọi ta là Lãnh tiểu thư”.
Nàng lướt thẳng qua người Mộ Dung Phong, hồi bẩm nguyên nhân bệnh của Hỉ công công với Thái hậu, Thái hậu lập tức vui mừng khôn xiết, kích động đến mức thanh âm run rẩy.
“Ông trời phù hộ, ngươi là cứu tinh Bồ Tát phái đến cho Tiểu HỈ Tử, đứa trẻ ngoan, người nói nên làm thế nào thì làm như thế đi, hôm nay toàn bộ người của Thái Y Viện đều nghe theo sự chỉ huy của ngươi”.
Lãnh Bằng Cơ cúi thấp đầu, nghĩ tới Hỉ công công đầu tóc bạc phơ, còn có khuôn mặt đầy nếp nhăn, nàng thấy ba chữ Tiểu Hỉ Tử tràn ngập cảm giác hoan hỷ.
“Tiểu thái giám bên cạnh Hỉ công công rất lanh lợi, bảo hắn giúp đỡ ta là được. Còn xin Thái Hậu nương nương phái người đến Vương phủ mang rương thuốc của ta đến đây”.
Thái hậu lập tức phân phó, lập tức thay đổi khuôn mặt vừa mới bị thương và khổ sở: “Hôm nay nếu người cứu được Tiểu Hỉ Tử, ai gia nhất định sẽ trọng thưởng”
Lãnh Bằng Cơ im lặng: “Bằng Cơ không muốn bạn thưởng gì cả, chỉ khẩn cầu Thái Hậu nương nương có thể an chuẩn cho ta hòa ly với Phong Vương gia ”.
Bầu không khí vừa mới còn đang vui vẻ nháy mắt động lại, Thái hậu ngửa mặt lên, nhìn Mộ Dung Phong, mệt mỏi mở miệng: “Người đồng ý không?”.
Mộ Dung Phong cắn chặt hàm răng, lại như chém định chặt sắt nói: “Không đáp ứng”
Lãnh Băng Cơ giống như bị sét đánh trúng, tên nam nhân này mẹ nó thật sự có bệnh phải không! Âmila hét dậm chân hô hào muốn hòa ly là hắn, bây giờ chỉ thiếu một chân là được rồi thì hắn đột nhiên lật lọng là có ý gì?
Lãnh Băng Cơ quay mặt, tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Có phải Vương gia không nghe rõ ràng câu hỏi của Thái Hậu nương nương?”
Mộ Dung Phong cũng không thèm nhìn nàng, nhưng trên mặt vẫn có sự chán ghét khó mà che đậy được, hắn lạnh lùng mở miệng: “Không nghe nhầm, ta không đồng ý chuyện hòa ly với Vương Phi”
Lãnh Băng Cơ thật hận không thể nhào tới sử dụng tuyệt chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, cào cho hắn máu thịt be bét, thay đổi mặt mày mới hả giận.
“Vì sao? Vương gia không phải luôn rất ghét bỏ thϊếp thân sao?” Nửa ngày Mộ Dung Phong mới phun ra một câu “Vợ người khác thì tốt, nam nhân nào mà không chán ghét vợ nhà mình”.
Thái hậu cười “ha ha”: “Cái này đúng, cuộc sinh hai vợ chồng nào có chuyện không cãi vã? Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, sao có thể tức giận thì ầm ĩ đòi hòa ly chứ?”
“Không phải” Lãnh Băng Cơ vẫn thử đấu tranh lần cuối: “Chúng ta căn bản chính là…”
Mộ Dung Phong túm bàn tay kéo ra bên ngoài của nàng lại: “Hôm nay thật sự là do ta nhất thời xúc động, trách oan người, sau khi về phủ ta sẽ nhận lỗi với người. Người đừng tính tình đùa nghịch như tiểu hài tử trước mặt Hoàng Tổ Mẫu nữa”
Tên nam nhân này uống nhầm thuốc rồi hả? Bàn tay Lãnh Băng Cơ bị lòng bàn tay thô to của hắn bao vây lấy có chút khó chịu, nàng dùng sức vùng vẫy một lúc cũng không tránh thoát được. Còn chưa kịp mở miệng đã bị Mộ Dung Phong túm ra từ an cung.
Thái hậu ở sau lưng đúng lý hợp tình nói: “Cũng không phải là do ai gia lật lọng không đồng ý với người mà là do Kỳ Nhi không nỡ”.
Chuyện này.
Đến khi không còn ai trước mặt, Mộ Dung Phong lạnh lùng hất tay nàng ra, sức lực rất lớn, khiến nàng lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống.
Lửa giận trong bụng của nàng lập tức thổi bùng lên: “Mộ Dung Phong, mẹ nó đầu người bị lừa đá rồi phải không? Rốt cuộc người có ý gì đây?
Mộ Dung Phong thay đổi thái độ vừa rồi ở Thái Hậu, lạnh lùng nhìn nàng cười, nói: “Ngươi vừa liều mạng lấy lòng Hoàng Tổ Mẫu của ta, vừa kêu la muốn hòa ly thì là có ý gì?”
Tên nam nhân này quả thật ngang ngạnh!
Lãnh Băng Cơ tức giận đến mức muốn đánh người “Mộ Dung Phong, người chính là một con heo chủ nghĩa số vanh! Cuồng ngạo tự đại còn ngu xuẩn! Tự cho là đúng! Mẹ nó kiếp trước ta đốt gϊếŧ cướp giật, làm đủ trò xấu, đập miếu Bồ Tát nên mới để kiếp này ta phải gả cho ngươi”.
Trong mắt Mộ Dung giống như có lửa giận hừng hực cuốn sách tất cả, hận không thể đốt nữ nhân trước mặt thành tro tàn: “Trách ta gϊếŧ chóc quá nhiều, nên để ngươi là báo ứng của ta!”
Lãnh Băng Cơ cắn chặt răng: “Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn gì đây? Hòa ly hay không hòa ly?” “Hôm nay không được”.
“Mẹ nó thành thân phải xem ngày hoàng đạo, hòa ly chẳng lẽ còn phải để Khâm Thiên Giám tính ngày sinh tháng đẻ nữa à?” Lãnh Bằng Cơ tức giận đến xanh mặt.
Mộ Dung Phong cười lạnh “Không thể song túc song phi với hắn ta làm người thẹn quá hoá giận rồi sao?”.
Lãnh Băng Cơ hít sâu, rồi lại hít sâu: “Đúng, ta vội không đợi được nữa rồi đó. Ta một khắc cũng không thể tiếp tục ở lại Phong Vương phủ của người được nữa, cho dù ta theo hắn sống đầu đường xó chợ, ăn gió uống sương cũng dễ chịu hơn phải mỗi ngày trông coi cái bản mặt dày của người”
Lưng Mộ Dung Phong căng cứng, hai tay nắm chặt, trên mặt hằn gân xanh: “Vậy bản vương cứ không để cho người được toại nguyện! Lãnh Băng Cơ, chỉ cần bản vương không mở miệng, người vẫn là Vương Phi nương nương của Phong Vương phủ, muốn nhịn đói với nam nhân khác sao, đúng là si tâm vọng tưởng!”.
Tên nam nhân này chắc chắn có bệnh, trước sau mâu thuẫn, hắn ta chính là muốn chặt đứt đường sống của mình.
Lãnh Băng Cơ cười lạnh, nhấc váy rồi nhảy lên, thừa dịp Mộ Dung Phong không chú ý, phi cước đạp vào đùi của hắn: “Mộ Dung Phong, người đi chết đi!”.
Đường đường một đời chiến thần, không hề đề phòng nữ nhân đang giận sôi máu trước mặt sẽ động chân đạp một cái lên người hắn..
Xung quanh còn có cung nhân, đứng xa xa xem náo nhiệt, nhìn thấy Vương phi nương nương gắt gỏng đánh người, toàn bộ lập tức ngẩn người giống như con tò te..
Thể diện Mộ Dung Phong bị ném đi. Hắn muốn phát tác nhưng lại không có cách nào xuống tay, Lãnh Băng Cơ đã thở phì phò tức giận xoay người rời đi rồi.
Lãnh Bằng Cơ trở lại nơi ở của Hi công công, ngoài chuẩn bị cho căn phòng sạch sẽ gian phòng để tiến hành chuẩn bị trước phẫu thuật đơn giản.
Hộp đựng thuốc được xách tới, nàng đã dặn dò tiểu thái giám những việc trong phẫu thuật cần phải chú ý, nàng tiến hành gây tê cục bộ cho Hỉ công công, sau đó giả vờ như lấy sợi kính từ trong hộp đựng thuốc, rồi bắt đầu giải phẫu.
Phẫu thuật này cũng không phức tạp, người trong cung nghe nói Hỉ công công là bị xương cá đâm thủng phổi, ai cũng không tin, bèn vẫy chờ ở cửa để xem trò vui. Khi Lãnh Băng Cơ thật sự lấy ra một xương cá dính máu từ trong phổi Hỉ công công, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Bọn hắn lần đầu tiên nghe nói xương cá có thể vào trong phổi, cũng là lần đầu tiên nghe nói có người có thể thò từ trong mũi lấy ra đồ trong phổi.
Có người chạy đi báo tin cho Thái Hậu. Tiểu phẫu này mặc dù không đau, nhưng là người bệnh rất khó chịu. Sau khi rút ống dẫn ra, Hỉ công cộng ho đến mức tê tâm liệt phế, còn ho ra một nắm tơ máu. Lãnh Băng Cơ lại nói đã không còn trở ngại gì nữa, truyền dịch cho hắn ta, ở lại để quan sát tình hình.
Cơn ho của Hỉ công công dần dần hòa hoãn lại, hắn ta tràn đầy cảm kích nhìn Lãnh Băng Cơ: “Vậy mà làm phiền Vương phi nương nương chữa bệnh cho nô tài, nô tài thật sự biết ơn đến mức không biết làm thế nào cho phải. Cũng không biết làm sao mới có thể báo đáp ân cứu mạng này”
Lãnh Băng Cơ thản nhiên nói “Ngươi cứ xem ta như đại phu là được, chữa bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của ta”.
Hi công công lớn tuổi rồi, nước mắt vui mừng lênh láng trong đôi mắt già nua: “Khó trách lão thái quân Quốc Công Phủ khen nương nương không dứt miệng, Vương phi nương nương nhân tâm nhân thuật, nhất định có phúc báo.”
Lãnh Băng Cơ nghe giật mình “Lão thải quân? Bà ấy tiến cung rồi sao?”
Hỉ công công gật đầu “Hai ngày trước tiến cung nói chuyện với Thái Hậu nương nương một lúc. Lão nô thân thể không tốt, cũng chỉ nghe được một lời nửa câu”.
Lãnh Băng Cơ do dự: “Ta có một cái yêu cầu quá đáng, không biết Hỉ công công có thể giúp đỡ không?”
Hỉ công cộng ho nhẹ hai tiếng “Nương nương cứ nói không ngại, phàm là chuyện lão nô đủ khả năng làm thì nhất định sẽ gắng sức”.
“Ta muốn biết, vừa rồi lúc ta đến thăm Hỉ công cộng, Thái Hậu nương nương với Phong Vương gia nói những gì?”