Chương 44: Hỉ công công sắp không xong rồi

Sau khi Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ tiến cung, bọn họ đi thẳng đến Từ An Cung nơi Thái Hậu ở.

Ở cửa đại điện bị Kỳ ma ma cản lại: “Hôm nay tâm tình Thái Hậu nương nương không tốt, đang lau nước mắt bên trong, Phong Vương gia và Vương Phi nương nương nếu không có chuyện gì gấp, hay là hôm khác quay lại thì tốt hơn”. Mộ Dung Phong có chút kinh ngạc: “Hoàng tổ mẫu bị sao vậy?”

Kỳ ma ma thở dài: “Hỉ công công bệnh mấy ngày nay, vẫn không đỡ, hai ngày nay bắt đầu họ ra máu, thái ý nói e rằng không được bao ngày nữa. Hỉ công công hầu hạ lão tổ tông hơn nửa đời người, trong lòng lão tổ tông thấy khó chịu nên hôm nay ăn trưa không vô, đang ngồi thì bỗng nước mắt rơi lộp bộp xuống”.

Mộ Dung Phong có chút do dự, quay mặt hỏi Lãnh Băng Cơ: “Về?” Lãnh Băng Cơ đứng yên không động động: “Chỉ là chuyện một câu nói của lão nhân gia”

Nếu tâm trạng Thái Hậu vẫn luôn không tốt, chẳng lẽ nàng cũng chỉ có thể cứ tiếp tục kéo dài vậy sao?

Những ngày này thật sự không có cách nào sống được, lỡ ngày nào đó chết trong tay bao nam thì sao? Không đúng, nếu hắn ta dám hạ tử thủ với mình thì mình nhất định sẽ tiến hạ thủ vị. cương trước.

Lỡ như hắn sơ ý chết trong tay mình thì sao? Nàng bình tĩnh nói với Kỳ ma ma: “Thỉnh cầu ma ma thông bẩm một tiếng, làm phiền rồi”

Kỳ ma ma nhìn Mộ Dung Phong, thấy hắn không nói gì, bèn vén màn lên tiến trong phòng. Một lát sau lại mở màn cửa ra phúc thân về phía hai người: “Thải Hậu nương nương cho mời”

Mộ Dung Phong vén vạt áo lên trước, bước lên cánh cửa. Lãnh Băng Cơ cúi thấp đầu theo phía sau hắn rồi cung kính quỳ xuống đất dập đầu thỉnh an.

Thái Hậu nghiêng người dựa vào trên sạp la hán, chau mày lo lắng, mặt mày phúc hậu hiền lạnh, cũng không có chút uy áp đáng sợ nào, giống như một lão nhân gia bình thường. Vành mắt bà ta vẫn đỏ, mở miệng là giọng mũi nồng đậm: “Lúc này tiến cung là có chuyện gì?”

Mộ Dung Phong liếc nhìn Lãnh Băng Cơ, trầm giọng nói: “Tôn nhi thỉnh tội Hoàng Tổ Mẫu, xin Hoàng Tổ Mẫu ấn chuẩn ta với Lãnh Băng Cơ đại tiểu thư Lãnh gia hòa ly”.

Thái Hậu một lúc lâu không lên tiếng, nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ rồi chậm rãi nói: “Ngươi nói thử ngươi vì sao muốn hòa ly với Kỳ Nhi, Hoàng Tổ mẫu sẽ làm chủ thay người”

Lãnh Băng Cơ không nhấc đầu lên nói: “Hồi Thái Hậu nương nương, Băng Cơ vô đức vô năng, phụ lòng sự hậu ái của lão nhân gia. Khẩn cầu Thái Hậu nương nương ân chuẩn”

“Nếu ai gia nói không chuẩn thì sao? Lẽ nào người đã quên rồi sao, lúc trước lần lần đầu Kỳ. Nhi đòi từ hôn, là ai đã tìm cái chết không buông tha? Vừa mới cưới vào trong phủ thì đã làm ầmĩ. đòi hòa ly, người cho rằng đây là trò chơi trẻ con sao?”

Trong lời nói của Thái hậu ẩn chứa sự thịnh nộ, nghẹn là Lãnh Băng Cơ lại á khẩu không biết trả lời thế nào.

Lão cha tiện nghi nhặt được kia thật sự hãm hại con gái mình, rõ ràng là ông ta không nỡ bỏ con rể rùa vàng này, khăng khăng kéo mình làm chiêu bài cho ông ta, khiến bây giờ mình trở thành người lùn để mặc Mộ Dung Phong nói nàng khóc lóc van xin phải gả cho hắn.



Lãnh Băng Cơ biết Thái Hậu lão phật gia này chắc chắn càng khó hầu hạ hơn so với lão thái quân, một từ không đúng thì sẽ bị chém đầu. Sau khi cân nhắc từng câu từng chữ, nàng kéo hết tất cả sai lầm lên người mình.

“Băng Cơ thuở nhỏ lớn lên ở nơi hương dã, thiểu lễ nghi giáo dưỡng, bây giờ nghĩ lại giống như những phụ nhân khóc lóc om sòm không hiểu biết chơi xấu ngoài đường, cũng cảm thấy xấu hổ, thực sự không xứng với vương gia, không bằng hãy hưu ta đi?”.

Mộ Dung Phong vẫn luôn im lặng, thấy thái độ nàng kiên quyết năm lần bảy lượt quyết giữ ý mình trước mặt Thải Hậu, nổi giận nói: “Chỉ cần Hoàng Tổ Mẫu gật đầu, sẽ lập tức viết thư hưu thế cho ngươi”

“Cái thứ không biết tốt xấu!” Thái Hậu đột nhiên nổi giận: “Hai người các ngươi dầu muối không vào, cho dù ai khuyên bảo cũng không chịu nghe đúng không?”.

Hai người quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, không nói một lời biểu thị cho sự quyết tâm.

“Tốt, tốt, tốt!” Thái Hậu nói liên tiếp ba chữ tốt: “Ta không quản được các ngươi, ta cũng không muốn quản, thích như thế nào thì làm như thế đi. Người đâu! Chuẩn bị bút mực giấy nghiên mực”

Một tiểu thái giám vội vã tiến đến, tay không quỳ gối dưới chân Thái Hậu, mở miệng nghẹn ngào nói.

“Thái Hậu nương nương, Hỉ công cộng lại họ ra máu, phải nô tài đến nói lời tạm biệt với người, xin người ân chuẩn cho hắn có thể xuất cung. Hắn nói hắn không muốn nán lại bên cạnh lão nhân gia người, khiến lão nhân gia nhìn thấy hắn khổ sở. Hắn cúi cùng dập đầu với người, mong Thái Hậu lão tổ tông thân thân thể khỏe mạnh, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.

Tiểu thái giám nặng nề đập đầu xuống, nói xong lời cuối cùng thì khóc nghẹn không thành tiếng. Thái Hậu kéo khăn bên cạnh lên lau nước mắt, sau đó nhịn không được khóc thành tiếng: “Hắn ở trong cung hầu hạ ta hơn nửa đời người, đến bây giờ, ai gia sao có thể nỡ để hắn ra ngoài tự sinh tự diệt được? Trở về nói với hắn, ai gia nhất định sẽ tìm lang trung tốt nhất cho hắn, nếu hắn dám..”.

Nói được nửa câu, dừng lại, nhìn chằm chằm Lãnh Bằng Cơ quỳ trên mặt đất, ánh mắt lóe lên, cũng không khóc mà ngồi thẳng người: “Nghe nói, hai ngày trước ở phủ bá tước, người ra tay cứu lão ngoan cố Ngự Sử một mạng phải không?”

Lãnh Bằng Cơ lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của Thái Hậu, hoảng sợ toát mồ hôi lạnh. Hỉ công công đã bệnh nguy kịch rồi, ngự y, người tài ba dị sĩ trong cùng xuất hiện lớp lớp, chứng bệnh bọn hắn bó tay không có biện pháp thì nàng cũng phí công thôi.

“Chẳng qua là mèo mù vớ phải chuột chết”.

Đôi mắt cay nghiệt nhìn rõ việc đời của Thái Hậu nhìn chằm chằm nàng, xem xét một lúc lâu, rồi dặn dò tiểu thải giảm: “Đưa vương phi đến nhìn Hỉ công công, đừng nói đến để khám bệnh, tránh cho hắn vui mừng vô ích, cứ nói là ân điển của Phong Vương phi”.

Tiểu thái giám lau nước mắt lên tiếng trả lời: “Mời Vương Phi nương nương”.

Thải Hậu vậy mà có lòng thiện tâm với một thái giám như vậy, xem ra tình cảm giữa hai người thật sự rất thắm thiết, ho ra máu sau, cũng không phải thứ gì đau đầu nhức óc.

Thái Hậu không kiên nhẫn xua tay: “Nếu như ngươi có thể cứu được Hi công công thì chuyện hòa ly, chỗ ai gia sẽ dễ thương lượng”

Vậy thì dễ bàn rồi, không được cũng phải thử, không phải là ho ra máu thôi sao.



Lãnh Bằng Cơ vui vẻ đứng lên đi theo sau tiểu thái giám, vừa hỏi thăm tình trạng bệnh tình của Hỉ công công vừa ba rẽ hai quẹo tiến vào một căn phòng. Tiểu thái giám tiến lên nói nhỏ mấy cậu rồi mới mời Lãnh Băng Cơ đi tới.

Một lão thái giám râu tóc bạc trắng nằm trên giường bệnh, mặt ửng hồng không ngừng học khan, nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đến thì giãy dụa muốn đứng lên hành lễ. Lãnh Băng Cơ cuống quýt ngăn lại, đỡ lấy cổ tay của hắn ta, thấy người hắn ta đang nóng như thiêu đốt.

Sốt cao cộng với hoa ra máu, Lãnh Băng Cơ kết luận sơ bộ rằng hẳn là phổi có vấn đề.

Hỉ công công thấy thì nước mắt chảy dài, lấy khăn che miệng nghiêng mặt sang một bên, xua tay với nàng.

“Lão tổ tông đối với lão nó thật sự là ân trọng như núi, lại để người cao quý như Vương Phi nương nương đến nơi dơ bẩn của ta, vốn dĩ muốn hầu hạ lão nhận gia cả đời, ai ngờ họa phúc sớm chiều, lão nô không giữ lời. Vương Phi nương nương, người mau quay về đi, đừng để lão nô truyền bệnh sang cho người”

Lãnh Băng Cơ nhẹ giọng nói: “Thái Hậu nương nương nói, nhất định phải tìm đại phu tốt nhất để chẩn bệnh cho ngươi, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì”.

“Sống chết có mệnh phú quý ở trời, lão nô theo lão nhân gia được hưởng cái phúc mà người khác cả đời không hưởng được, cho nên thọ hạn đến không có gì phải tiếc nuối cả, Vương Phi nương nương không cần phải xoa dịu lão nô”.

Lãnh Băng Cơ vừa khuyên vừa kích hoạt chức năng CT của nhẫn Nano, tiến hình quét phổi cho hắn ta, hình ảnh thuận lợi, nàng nhìn thấy một chỗ bóng mờ ở dưới phổi phải, hắn là chỗ. nhiễm bệnh, triệu chứng hoàn toàn khác với bệnh viêm phổi. Về cơ bản cũng có thể loại trừ các bệnh như bệnh ho lao có thể gây tử vong.

“Người thế này đều là bệnh vặt đấy” Lãnh Băng Cơ cười hỏi: “Ngươi nói cho ta biết sao lại bị bệnh này, khi nào thì bắt đầu thấy khó chịu?”

Hỉ công công lại ho khan một trận đến mức mặt mày tím lên, bộ dạng thở không nổi.

Tiểu thái giám ở bên vỗ lưng cho hắn thuận khí, nói: “Đã hơn mười ngày rồi, lúc đầu thì nói đau ngực, sau đó thì bắt đầu ho một ngày một đêm, ngự y trong cung cũng không nhìn ra bệnh gì.”

“Lẽ nào lúc mắc bệnh không hề có chút khác thường nào sao, ví dụ bị thương hàn, hoặc là bị ngoại thương nào đó?”.

Hi công công vất vả ngừng cơn họ lại, nói: “Nói ra làm trò cười cho Vương Phi nương nương rồi, trước khi mắc bệnh thật sự có chút khó chịu. Ngày hôm đó Thái Hậu lão tổ tông thưởng cho lão nô hai món ăn, trong đó có một món cá, lão nô ăn vội vàng nên bị xương cá mắc ở cổ họng. Ta nuốt một miếng màn thầu cho thuận xuống, nhưng cổ họng ngứa hai ngày, ho hai ngày, cứ như vậy dẫn đến bệnh này.”

Trong lòng Lãnh Băng Cơ đoán được đại khái: “Có lẽ là xương cá đâm lủng thực quản, sau đó chui vào trong phổi gây nên viêm nhiễm” “Sao có thể chứ?” Hỉ công công bác bỏ: “Thứ ở trong dạ dày sao có thể đi vào trong phổi được.”

“Ép buộc nuốt xương cá xuống, cộng thêm dạ dày không ngừng chuyển động, xương cá rất có thể bị đâm vào trong phổi, chuyện này cũng không phải chuyện hiếm thấy, cũng không phải bệnh nan y gì cả”.

Hỉ công công tràn ngập hi vọng nhìn Lãnh Băng Cơ: “Ý của Vương Phi nương nương là còn cứu được sao? Xương cả đâm vào trong phổi, cũng không lấy ra được, sớm hay muộn cũng ho đến chết, chẳng lẽ còn có thể mổ bụng lấy ra sao?”