Lãnh Băng Cơ ngước đôi mắt tròn to sáng rỡ của mình lên: “Châm Phong Minh của ta hạ xuống là có thể khiến gân cốt linh hoạt, trị được trăm tật, là thứ ngàn vàng cũng khó mua được. Ta không thu tiền chữa bệnh còn giúp người lôi kéo lòng người, ngươi không cảm kích thì thôi còn dám lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử à?”
Mộ Dung Phong ngừng việc sửa sang tay áo, nhìn thẳng về phía nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh: “Cái vẻ đường hoàng nói xằng của người bản vương đã thấy rồi. Đúng là nữ nhân càng xinh đẹp càng hay nói dối”.
Lãnh Băng Cơ sở mặt mình, cười tươi rói: “Vương gia đang khen tôi đấy à? Quý hóa quá”
Ý cười trên mặt Mộ Dung Phong tắt dần: “Hôm nay người vừa nêu cao danh tiếng vừa khiến Bằng Nguyệt mất mặt, đắc ý quá nhỉ?”
Lãnh Băng Cơ thu dọn tất cả đồ nghề vào trong hòm thuốc, hứ một tiếng: “Nghe nói nam nhân kéo quân lên là coi như không quen, quả đúng không sai. Nói cứ như thế việc các người trúng độc là do ta ủ mưu ấy. Ta nêu cao được danh tiếng là do bản lĩnh của ta, nàng ta mất mặt là do bản chất vậy thôi.”
Sắc mặt Mộ Dung Phong sa sầm: “Thô tục” Lãnh Băng Cơ nói: “Cũng phải ha, nãy vương gia chưa cởϊ qυầи”
Ánh mắt Mộ Dung Phong thoáng bối rối, hắn liếc về phía ngự sử: “Ngươi có còn là như nhân không? Mở miệng ra toàn nói bậy bạ, đúng là không biết xấu hổ”.
Lãnh Băng Cơ nhìn ra vẻ ngượng ngùng trong bước chân vững vàng của hắn. Lẽ nào tên nam nhân háo sắc này chưa bị trêu chọc bao giờ sao mà da mặt lại mỏng thể?
Lãnh Băng Cơ không vội vã cũng không hoảng loạn, lấy từ trong hòm ra xấp giấy bút, ngoáy một hồi rồng bay phượng múa ra một đơn thuốc giải độc, đoạn nhét vào tay ngự sử đang giả chết: “Sau khi về bốc thuốc theo đơn này, lấy ba chén nước sắc thành một chén thuốc, uống liên tục bảy ngày có thể loại bỏ hoàn toàn độc tố còn dư trong người ông”.
Sau đó nàng đóng hòm lại, bái biệt lão phu nhân từ chối ý đưa tiễn của Tề gia rồi nghênh ngang ra khỏi phủ.
Lúc đi đến cửa nàng mới phát hiện ra một chuyện khá đau đầu, là nàng phải tự cuốc bộ về phủ Phong Vương..
Hẳn ai cũng không tin đường đường là Phong Vương phi như nàng mà lại không có xe ngựa đưa rước? Thế nhưng thực tế là Lãnh Bằng Nguyệt đã ngồi xe về mất, Mộ Dung Phong lại chẳng tốt đến mức chờ nàng xong việc rồi sánh vai cùng về. Thương thay tấm thân mệt mỏi cả. ngày của nàng lại phải lết từng bước mà về, biết lúc nào mới đến nhà đây?
Nam nhân quả là lũ kéo quần lên đã coi như người dưng. Nang đành cam chịu lệ từng bước chân mà về, ban đầu thong dong ngắm trái nhìn phải, sau khi đi một lúc thì vừa mệt vừa khát, nàng đột nhiên nhớ ra trong số ba cái cửa hàng hồi môn của mình có một quán trà nằm ngay trên phố này, tên là “Thanh Phong Các” gì đó.
Nàng biết cửa hàng hồi môn Kim thị cho mình chắc chắn chẳng phải cái gì ra hồn nhưng không mất tiền là được rồi. Vốn nàng định sau khi ly hôn với Mộ Dung Phong, nếu ổn định lại rồi thì sẽ dần tiếp quản, thử tập kinh doanh. Thế nên trước giờ nàng chưa vội đến cửa hàng hay tra xét sổ sách gì cả.
Lúc này vừa hay đang khát nước, không bằng đến quán nghỉ chân rồi tiện xem tình hình làm ăn thế nào.
Nàng hỏi thăm từ người đi đường, đi tìm dọc phố mới thấy bảng hiệu đề ba chữ “Thanh Phong Các” phía xa. Khi nàng đẩy cửa bước vào chỉ thấy bên trong trống hoác, vắng tanh vắng ngắt không một bóng người.
Có vẻ tiểu nhị nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, quay đầu dò xét nàng không chút kiêng kỵ: “Vị cô nương này nhìn lạ quá, vừa đến hả?”.
Lãnh Băng Cơ thấy khó hiểu, không rõ lắm ý của tiểu nhị: “Có trà không?”
“Nhã gian phía trong, cửa đầu tiên, bên trong có trà”
Sau đó hắn ta lắc đầu cảm khác: “Hiếm khi thấy được một cô nương xinh đẹp thế này, tiếc quá”.
Lãnh Băng Cơ thấy lạ, đi theo chỉ dẫn của tiểu nhị đến cửa đầu tiên của nhã gian, nàng chưa mở cửa đã nghe từ bên trong truyền ra tiếng oanh oanh yến yến nũng nịu lấy lòng, quả là âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập, còn có cả tiếng nam tử đùa bỡn thô tục.
Cho dù Lãnh Băng Cơ không tự mình trải qua cũng hiểu được bên trong đang diễn ra chuyện phong tình kiều diễm ra sao..
Nàng đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận. Quán trà là nơi phong nhã, vậy mà lại có kẻ làm ra chuyện bẩn thỉu như chơi gái ở đây, làm ô uế cửa hàng của nàng, lí nào là vậy!
Nàng không mở cửa mà đi ra tìm tiểu nhị hỏi: “Chưởng quỹ của các ngươi đâu?” Tiểu nhị kinh ngạc nhìn nàng: “Cô tìm chưởng quỹ của chúng tôi để làm gì?”.
Nàng nghiêm mặt: “Nơi này là quán trà chứ không phải lầu xanh quán rượu, sao lại có loại khách hoang đường như vậy?” Tiểu nhị dò xét nàng một lượt, còn ra giọng mỉa mai: “Bên trong là
ông chủ của chúng tôi, cô quản được sao? Cùng là gái thanh lâu mà còn ra vẻ thanh cao nỗi gì?” Gái thanh lâu? Lãnh Băng Cơ chợt hiểu ra là tiểu nhị nghĩ nàng là nữ tử thông đồng làm bậy với bọn chúng.
Nhưng hắn ta nói ông chủ là ý gì? Bà chủ thực sự đứng ở đây mà hắn ta thờ ơ lạnh nhạt, bên trong lại còn chủ nào nữa?
Nàng ngạc nhiên hỏi: “Quán trà này không phải là của phủ thừa tướng sao?”
Tiểu nhị cũng lấy làm lạ: “Cô biết cũng không ít nhỉ? Có điều giờ quán trà này không thuộc họ Lãnh mà là họ Kim, chính là tài sản của Kim Nhị công tử phủ Lại bộ Thượng thư”.
Nghe tiểu nhị nói Kim Nhị công tử, Lãnh Băng Cơ cũng biết tên này, là con cháu nhà mẹ đẻ của Kim thị, nhị biểu ca của Lãnh Bằng Nguyệt, một gã công tử phá gia chi tử, chỉ biết ăn uống, cá cược và chơi gái.
Từ khi nào mà quán trà này đổi chủ sang hắn ta vậy?
Nàng đang thắc mắc thì bỗng bên trong nhã gian có người gào um lên: “Tiểu nhị, chạy đi đâu hết rồi? Không định rót rượu à?”.
Tiểu nhị vội thưa, cửa nhà gian hơi hé ra, một cái đầu lòe loẹt theo đó thò ra, hắn ta nheo mắt nhìn ngắm Lãnh Băng Cơ một lượt rồi ung dung đẩy cửa ra, nhanh chóng đi đến trước mặt nàng nhìn hau háu, lại còn nhe răng cười, sắc mặt đỏ rực khác thường. “Đây là cô nương của thuyền hoa nào đấy, mặt mũi đẹp phết nhỉ?” Hắn ta giơ tay về phía Lãnh Băng Cơ, người ngợm toàn mùi phấn son. Lãnh Băng Cơ chán ghét lùi lại: “Kim Nhị đâu? Gọi hắn ta ra đây”.
Gã công tử không thực hiện được ý đồ, cười để tiện: “Nàng tìm hằn làm gì? Hắn bị rút cạn rồi, bản lĩnh không lợi hại bằng ca ca đầu, chi bằng để ca ca thương nàng cho tốt”.
Hắn ta lảo đảo nhào về phía Lãnh Băng Cơ, nàng chán ghét tránh địm. hơn nữa còn quét chân cho kẻ kia vấp một cái, ngã gục trên đất.
Không biết có phải do say rượu không mà gã ta nằm thẳng đuột trên đất, chỉ trợn mắt chứ không dậy nổi, cứ nằm đó hộ ầm lên.
Nàng hỏi thăm từ người đi đường, đi tìm dọc phố mới thấy bảng hiệu đề ba chữ “Thanh Phong Các” phía xa. Khi nàng đẩy cửa bước vào chỉ thấy bên trong trống hoác, vắng tanh vắng ngắt không một bóng người.
Có vẻ tiểu nhị nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, quay đầu dò xét nàng không chút kiêng kỵ: “Vị cô nương này nhìn lạ quá, vừa đến hả?”.
Lãnh Băng Cơ thấy khó hiểu, không rõ lắm ý của tiểu nhị: “Có trà không?”
“Nhã gian phía trong, cửa đầu tiên, bên trong có trà”
Sau đó hắn ta lắc đầu cảm khác: “Hiếm khi thấy được một cô nương xinh đẹp thế này, tiếc quá”.
Lãnh Băng Cơ thấy lạ, đi theo chỉ dẫn của tiểu nhị đến cửa đầu tiên của nhã gian, nàng chưa mở cửa đã nghe từ bên trong truyền ra tiếng oanh oanh yến yến nũng nịu lấy lòng, quả là âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập, còn có cả tiếng nam tử đùa bỡn thô tục.
Cho dù Lãnh Băng Cơ không tự mình trải qua cũng hiểu được bên trong đang diễn ra chuyện phong tình kiều diễm ra sao..
Nàng đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận. Quán trà là nơi phong nhã, vậy mà lại có kẻ làm ra chuyện bẩn thỉu như chơi gái ở đây, làm ô uế cửa hàng của nàng, lí nào là vậy!
Nàng không mở cửa mà đi ra tìm tiểu nhị hỏi: “Chưởng quỹ của các ngươi đâu?” Tiểu nhị kinh ngạc nhìn nàng: “Cô tìm chưởng quỹ của chúng tôi để làm gì?”.
Nàng nghiêm mặt: “Nơi này là quán trà chứ không phải lầu xanh quán rượu, sao lại có loại khách hoang đường như vậy?” Tiểu nhị dò xét nàng một lượt, còn ra giọng mỉa mai: “Bên trong là
ông chủ của chúng tôi, cô quản được sao? Cùng là gái thanh lâu mà còn ra vẻ thanh cao nỗi gì?” Gái thanh lâu? Lãnh Băng Cơ chợt hiểu ra là tiểu nhị nghĩ nàng là nữ tử thông đồng làm bậy với bọn chúng.
Nhưng hắn ta nói ông chủ là ý gì? Bà chủ thực sự đứng ở đây mà hắn ta thờ ơ lạnh nhạt, bên trong lại còn chủ nào nữa?
Nàng ngạc nhiên hỏi: “Quán trà này không phải là của phủ thừa tướng sao?”
Tiểu nhị cũng lấy làm lạ: “Cô biết cũng không ít nhỉ? Có điều giờ quán trà này không thuộc họ Lãnh mà là họ Kim, chính là tài sản của Kim Nhị công tử phủ Lại bộ Thượng thư”.
Nghe tiểu nhị nói Kim Nhị công tử, Lãnh Băng Cơ cũng biết tên này, là con cháu nhà mẹ đẻ của Kim thị, nhị biểu ca của Lãnh Bằng Nguyệt, một gã công tử phá gia chi tử, chỉ biết ăn uống, cá cược và chơi gái.
Từ khi nào mà quán trà này đổi chủ sang hắn ta vậy?
Nàng đang thắc mắc thì bỗng bên trong nhã gian có người gào um lên: “Tiểu nhị, chạy đi đâu hết rồi? Không định rót rượu à?”.
Tiểu nhị vội thưa, cửa nhà gian hơi hé ra, một cái đầu lòe loẹt theo đó thò ra, hắn ta nheo mắt nhìn ngắm Lãnh Băng Cơ một lượt rồi ung dung đẩy cửa ra, nhanh chóng đi đến trước mặt nàng nhìn hau háu, lại còn nhe răng cười, sắc mặt đỏ rực khác thường. “Đây là cô nương của thuyền hoa nào đấy, mặt mũi đẹp phết nhỉ?” Hắn ta giơ tay về phía Lãnh Băng Cơ, người ngợm toàn mùi phấn son. Lãnh Băng Cơ chán ghét lùi lại: “Kim Nhị đâu? Gọi hắn ta ra đây”.
Gã công tử không thực hiện được ý đồ, cười để tiện: “Nàng tìm hằn làm gì? Hắn bị rút cạn rồi, bản lĩnh không lợi hại bằng ca ca đầu, chi bằng để ca ca thương nàng cho tốt”.
Hắn ta lảo đảo nhào về phía Lãnh Băng Cơ, nàng chán ghét tránh địm. hơn nữa còn quét chân cho kẻ kia vấp một cái, ngã gục trên đất.
Không biết có phải do say rượu không mà gã ta nằm thẳng đuột trên đất, chỉ trợn mắt chứ không dậy nổi, cứ nằm đó hộ ầm lên.
Người trong nhã gian nghe thấy tiếng động bèn chạy ra xem trò vui, kẻ nào kẻ nấy đều để nửa ngực trần, tay còn ôm theo nữ tử y phục hoa hoét không chỉnh tề.
Lãnh Băng Cơ nhìn thấy tên Kim Nhị lẫn trong đám người son phấn đầy mặt. Mà Kim Nhị cũng nhìn thấy nàng, ánh mắt rặt một phường xấu xa.
“Tưởng là ai, hóa ra lại là biểu muội họ Lãnh, nào, vào đây tâm sự với ca ca.
Lãnh Băng Cơ nắm chặt hòm thuốc trong tay: “Mau mang đám người của người biển sạch khỏi quán trà của ta ngay!”.
Kim Nhị nhe răng cười: “Quán trà của ngươi? Cô mẫu nói rồi, sau này. đây là quán của ta”
“Nói bậy vừa thôi, rõ ràng quán trà này là của hồi môn của ta, trong tay ta còn có khế ước”
“Khế ước? Cô mẫu nói nếu người bị vứt bỏ thì của hồi môn sẽ lại là tài sản của tướng phủ, bà có quyền làm chủ. Nếu ngươi không phục có thể đến nha môn cáo trạng, còn nha môn có nghe lời người nói không lại là chuyện khác”.
Đám công tử bên cạnh còn có người túm áo hắn, mở miệng ra đã thấy giọng lưu manh: “Đây là biểu muổi gả đến phủ Phong Vương của người đấy à?”. Kim Nhị gật đầu, nhấn mạnh: “Còn là chính phi đấy”
Mấy người bên cạnh nhìn Lãnh Băng Cơ: “Chúng ta đi thôi chứ? Phong Vương gia không dễ dây đâu”.
“Sợ mẹ gì!” Kim Nhị chẳng hề quan tâm:”Phong Vương gia vứt cô ta như giày rách, chỉ mong sớm ly hôn để biểu muội ruột của ta làm vương phi nương nương đây này. Cô ta sớm muộn rồi cũng thành kẻ bị hưu, phủ thừa tướng cũng không có chỗ chứa, chỉ là cú hổ bị nhổ răng thôi có gì
mà sợ? Nếu không sao cô mẫu có thể giao quán trà cho ta để cùng các huynh đệ tìm vui ở đây chứ?”
Kẻ bên cạnh cười, trông rất phóng đãng: “Nói có lí đấy. Nghe nói ngày đầu tiên đại hôn Phong Vương gia đã muốn vứt cô ta về”
Kim Nhị gan to tày trời, bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc, định táy máy tay chân với Lãnh Băng Cơ: “Chờ đến lúc nàng bị phủ Phong Vương đuổi đi e là còn xin các ca ca thường không kịp ấy chứ”.
Lãnh Băng Cơ sớm đã tức nghẹn bụng, Kim Nhị lại không biết điều, nàng vung tay vớ đại cái ghế gần đó đập thẳng vào đầu hắn ta.
Cho dù nàng có bị bỏ thì giờ vẫn đang là Phong Vương phi, đám công tử ngu xuẩn này không muốn sống nữa hay sao? Đánh chết một tên thì cộng thêm một tên, nàng không tin Mộ Dung Phong có thể ngồi yên được.
Nghĩ vậy nên Lãnh Bằng Cơ ra tay không hề lưu tình, dứt khoát phang thắng vào đầu Kim Nhị, chốc lát máu đã loang ra.