Hắn lặn xuống nước hai lần liên tiếp vẫn không thấy bóng dáng Lãnh Băng Cơ đâu, cho đến khi Như Ý nổi lên mặt nước.
Hắn bơi qua cầm lấy tay Như Ý, vội vàng gầm lên hỏi: “Băng Cơ đâu?”
Như Ý như bắt được phao cứu sinh, cả người đều ngây dại đi, run rẩy nói không nên lời: ‘Ở… Ở dưới”
Mộ Dung Phong bỏ nàng ta cho thái giám, tiếp theo chạy tới một lần nữa lặn sâu xuống nước.
Sự việc xảy ra trước mắt khiến cho hắn trong nháy mắt sợ đến thất kinh.
Lãnh Băng Cơ cầm dao trong tay, đối mặt với thuỷ quái lao về phía mình, nàng vạn lần không dám bất cẩn một chút nào.
Hình thể của đối phương tuy rằng không lớn nhưng lực trong nước lại vô hạn, hơn nữa thuỷ tính rất tốt, linh hoạt giống một con cá có đuôi.
Toàn thân nó vướng đầy tảo xanh lá, trên đỉnh đầu lại mọc lông dài, hoàn toàn không thể hình dung ra dáng vẻ nguyên bản như thế nào khiến người ta khϊếp sợ.
Dao phẫu thuật của nàng vô cùng sắc bén, hơn nữa lại dùng hết toàn lực lại không thể cắt được đuôi nó. Hoá ra trên người nó lại có một lớp bảo vệ cứng.
Đây rốt cuộc là thứ gì, sao lại dọa người đến vậy?
Thuỷ quái vùng vẫy cả tứ chỉ, trên tay mọc ra vuốt thật dài, rõ ràng đã bị một nhát dao này chọc giận, muốn báo thù.
Nếu như bị cào trúng, chỉ e chắc chắn sẽ mất một lớp da.
Lãnh Băng Cơ vung dao trong tay, l*иg ngực bởi vì thiếu oxi cũng trở nên nghẹn lại.
Thuỷ quái tấn công lại không có quy tắc gì, giống một con khỉ đang đánh nhau, hung thần sát át liên tục gãi gãi. Lãnh Băng Cơ bình tĩnh, liên tục hai lần khiến nó bị thương, nó liền trở nên sợ hãi không dám tới gần nữa, chỉ ở chỗ không xa không gần chăm chú nhìn Lãnh Băng Cơ, đợi chờ cơ hội động thủ.
Băng Cơ không thể quay người chạy thoát, tốc độ của bản thân không bằng đối phương ngược lại có thể cho nó cơ hội tấn công. Nhưng nàng cũng không thể hít thở dưới đáy nước, l*иg ngực đã nghẹn đến mức muốn nổ tung, thật sự không thể chịu đựng thêm.
Đương lúc ngàn cân treo sợi tóc, sự xuất hiện của Mộ Dung Phong làm thuỷ quái vô cùng sợ hãi, liền quay đầu bỏ chạy với tốc độ cực nhanh.
Mộ Dung Phong chỉ thấy một thân ảnh thấp thoáng, hắn căn bản không có thời gian để suy nghĩ, trực tiếp ôm Lãnh Băng Cơ vào ngực, trồi lên mặt nước.
Người trên bờ sẽ không có ai biết được trong nháy mắt ngắn ngủi như thế đã xảy ra một cuộc chiến kinh thiên động địa đến cỡ nào ở dưới nước.
Mà Như Ý lúc này toàn thân vẫn đang run rẩy, một câu cũng không nói nên lời. Hoàng Hậu và Kim Vũ đang trông coi, cho nàng ta uống rượu ấm.
Hiên Vương phi hôm nay gây ra hoạ, bị Hoàng Hậu cùng Hiên Vương khiển trách, đang trốn vào một bên khóc lóc thương tâm. Thấy Lãnh Băng Cơ được cứu liền vui vẻ hơn ai hết.
Chuyện hôm nay đều do bản thân nàng ta mà xảy ra. Nếu như Lãnh Băng Cơ và Như Ý xảy ra điều bất trắc, tự mình sẽ không gánh nổi tội.
Người dưới nước cùng đồng tâm hiệp lực kéo hai người lên bờ.
Hiên Vương phi đứng trên bờ, là người đầu tiên vươn tay về phía Lãnh Băng Cơ.
Mà Lãnh Băng Cơ cũng không cự tuyệt, đặt bàn tay lạnh lẽo vào tay Hiên Vương phi, sau đó run rẩy bước lên bờ.
Hiên Vương phi quả thực vui mừng thiếu chút nữa phát khóc. Khi nãy Như Ý vừa mới lên bờ, bản thân tự mình tiến tới góp sức lại bị Hoàng Hậu đẩy ra. Hiên Vương ghê tởm nhìn nàng ta, ác khí nói: “Cút, nàng còn có mặt mũi sao? Hiện giờ nàng đang đắc ý lắm, phải không?”
Vài người thân thiết phía nhà phu quân đều trừng mắt nhìn nàng ta, lòng nàng ta chìm xuống tận đáy, cảm thấy bản thân Vĩnh viễn không có ngày trở mình.
Mà Lãnh Băng Cơ lại không có địch ý, hơn nữa còn đưa tay tiếp nhận lấy tay nàng ta đang vươn ra.