Chương 1016

Mong rằng có may mắn để lượng vàng giấu trong nghĩa trang không bị bọn họ phát hiện, bản hoàng thúc có lẽ sẽ còn có cơ hội vực dậy.”

Từ trong quan tài đứng dậy, dõi tầm mắt trông về phía xa, chỉ thấy phía xa khói bụi cuồn cuộn, chạy nhanh như bay, chạy thẳng mục tiêu hướng đến mình, bên tai đã nghe thấy được tiếng vó ngựa vang.

Việc lớn không tốt, thật không ngờ binh lính đuổi theo đến nhanh như vậy. Điều này đã nói rõ, chỗ nghĩa trang đó đã bị bại lộ?

Bây giờ có tiếp tục đi thì cũng đã quá muộn rồi.

Sống trong an nhàn sung sướиɠ tạo nên dáng vẻ ưu nhã và gặp nguy không loạn, khiến cho tính mạng của hắn mặc dù đang bị đe dọa, cũng sẽ không chật vật đến mức chạy bán sống bán chết.

Cho dù có nhanh hơn nữa, cũng không thể nào nhanh hơn đội ky binh của Mộ Dung Phong được. Giống như một cơn bão tố, trong thời gian nháy mắt đã cuốn qua, đem mấy người đó bao vây lại.

Mộ Dung Phong ngồi trên lưng ngựa, thúc giục ngựa đi tới: “Nhị hoàng thúc, đã lâu không gặp?”

Vị nam tử bị gọi”Gia” kia, đúng là đương kim nhị hoàng thúc, đệ đệ ruột thịt của hoàng đế lão gia tử.

Người hầu đỡ nhị hoàng thúc xuống dưới, cố hết sức từ trong quan tài bước ra, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Phong.

“Mấy năm không thấy, hiền chất càng ngày càng tài giỏi anh tuấn uy vũ”

“Cảm ơn nhị hoàng thúc khen ngợi.” Mộ Dung Phong cũng xoay người xuống ngựa: “Không nghĩ tới rằng sẽ gặp lại trong tình cảnh như thế này”

Nhị hoàng thúc xoay mặt nhìn Lãnh Băng Cơ: “Đây chính là Băng Cơ phải không?”



Lãnh Băng Cơ cũng xuống ngựa, đi đến hành lễ: “Băng Cơ tham kiến nhị hoàng thúc.”

Nhị hoàng thúc cười “Ha ha”: “Phong nhi thật có phúc, có thể lấy được người thông minh và tài giỏi như ngươi làm thê tử. Cho dù chưa gặp mặt, nhưng mà trước đây hoàng thúc cũng đã từng nghe qua.”

Ba người đối diện, giống như đang tán gẫu chuyện sinh hoạt ngày thường của gia đình. Nhị hoàng thúc vẻ mặt hòa ái, phong cách nhẹ nhàng bình tĩnh. Thái độ của hai người Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ thì cung kính, cũng không có lên mặt bắt nạt người chút nào.

“Nhị hoàng thúc khen quá lời rồi, Băng Cơ thẹn không dám nhận”

Nhị hoàng thúc “Ha ha” cười nhẹ: “Chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, chuyện của Cừu gia, nếu như không có các ngươi nhúng tay, bản hoàng thúc dám cam đoan rằng, nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, không có bị cản trở. Quả nhiên là đời sau tài giỏi hơn đời trước.”

“Cừu gia và Băng Cơ vốn có ngọn nguồn, cừu gia gặp chuyện không may, đương nhiên Băng Cơ không thể khoanh tay đứng nhìn. Năm năm trước như thế nào thì năm năm sau cũng như vậy. Chuyện này, hoàng thúc chẳng phải đã sớm biết hay sao.”

“Năm năm trước, Lỗ trưởng lão và nhị trưởng lão của Cừu gia bọn họ đã buộc Cừu thiếu chủ thoái vị, nghe nói, cũng là bị phá hủy ở trong tay của ngươi”

Băng Cơ sờ sờ cái mũi: “Đúng lúc trùng hợp, ta ở quý phủ của Cừu thiếu chủ làm khách, không có biện pháp nào, ăn của người ta cũng phải cống hiến chút sức lực. Lúc đó, nhị hoàng thúc hẳn là chưa biết Lỗ trưởng lão phải không?”

“Chỉ mới nói chuyện, không có thâm giao. Bản hoàng thúc đối với một người giang hồ lỗ mãng như vậy không có hứng thú, nhưng với nhị trưởng lão của Cừu gia thì ngược lại có chút qua lại. Năm năm trước nếu mà có bản hoàng thúc tham dự thì Cừu thiếu chủ chắc chắn sẽ không sống được đến hôm nay, cần gì phải phí nhiều tâm tư như bây giờ?”

Lãnh Băng Cơ Quạnh hơi trâm ngâm: “Vì vậy, ngài thông qua nhị trưởng lão sau đó liên lạc tới Lỗ đại nhân ở Mạc Bắc, muốn từ trong tay bọn họ mua được số lượng lớn súng ống và chấn thiên lôi. Đáng tiếc rằng, ngươi chỉ là một người Vương gia trong suốt, trong tay không có tài lực lớn như vậy, vì vậy sẽ đương nhiên đem ánh ánh mắt chuyển hướng về phía Cừu gia ở Giang Nam?”

Nhị hoàng thúc gật đầu: “Nhị trưởng lão giả điên giả dại bị giam lỏng đã rất nhiều năm, rất không dễ chịu, có hắn làm nội ứng, lợi dụng lúc Cừu thiếu chủ rời đi Giang Nam để đến Nam Chiếu, chúng ta cũng đã bắt đầu sắp đặt. Lúc ấy bản hoàng thúc còn không biết, Khương phu nhân trong truyền thuyết vậy mà chính là Vương phi của Phong nhi.