Chương 1013

Đội ky binh đi đến bẩm báo tin tức, có chút thất vọng đi lên nói: “Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ vừa mới phụng mệnh đi đến nghĩa trang, hai cỗ thi thể kia đã bị người trong nghĩa trang qua loa mà mai tán rồi, không có cách gì để phân biệt.”

Trước đây từ trong điện ảnh và phim truyền hình Lãnh Băng Cơ cũng đã hiểu biết đơn giản về sự tồn tại của nghĩa trang, đó là nơi chuyên môn ở cổ đại chôn những cỗ thi thể không ai nhận. Nha môn sẽ đem những người chết bất đắc kỳ tử hoặc là thi thể vô chủ trong vụ án hình sự đưa đến nghĩa trang, có nhân viên chuyên môn chịu trách nhiệm sắp xếp, chờ người nhà đến nhận hoặc là chờ quan phủ xử lý. Nếu không có thì sẽ để người của nghĩa trang trực tiếp chôn cất.

Mộ Dung Phong nhíu mày: “Dựa theo quy định, thi thể đưa qua nghĩa trang cần đặt ở đó ít nhất bảy ngày, chờ đợi người đến nhận. Quan phủ nếu phát sinh án kiện chết người, trước khi chưa kết án thì không thể vội vàng xử lý thi thể được. Làm sao nghĩa trang có thể tự làm theo ý mình mà giải quyết như vậy được? Hơn nữa thời tiết hiện tại thì đã chuyển sang giá rét đến mức đóng băng, cũng không phải là thời tiết nóng bức”

“Binh lính khi đưa thi thể tới cũng đã quên dặn dò người trông coi nghĩa trang, bọn họ giải thích rằng, bây giờ đã gần đến cuối năm, thông thường sẽ chôn cất sớm một chút để cho thi thể xuống mồ an nghỉ. Ta thấy, nhiều ngày nay người trông coi nghĩa trang cũng đã chôn cất vài cái mộ mới”

Lãnh Băng Cơ thuận miệng nói: “Người trông coi nghĩa trang nóng lòng về nhà ăn tết hay sao vậy?”

Ky binh lắc đầu: “Loại việc vặt này bình thường không ai muốn làm, người trông coi nghĩa trang chỉ là lão đầu cô đơn, không có chỗ nào để đi.”

“Vậy nếu mà đi ra ngoài nhặt xác thì sao? Chẳng phải là sẽ không có người hay sao?”

“Thi thể đều là do người hầu đưa tới, hắn đâu có thèm đi nhặt đâu? Với lại toàn thân đều là xui xẻo, cho dù đến chỗ nào đều có người sợ hãi, vì vậy ngày bình thường người trong nghĩa trang cũng không ra khỏi cửa”

Lãnh Băng Cơ trong lòng khế động: “Lần trước núi Ngọc.

Linh có người ngoài ý muốn mà chết, ta thấy người trong nghĩa trang cũng chủ động tiến đến nơi đó nhặt xác mà. Còn tới sớm hơn so với chúng ta nữa”

“Trừ phi là có cái gì béo bở có thể vớt được, ví dụ như, hôm nay có một tiểu thương bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, người nhà đến nhận lại thi thể để quay trở về quê hương chôn cất, có thể sẽ chỉ chút tiền ra để cảm ơn”

Người nói vô tình, người nghe có ý.



Mộ Dung Phong nhíu lại mày kiếm, đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta đi đến nghĩa trang một chuyến.”

Lãnh Băng Cơ cũng đang có ý định này: “Ngươi cũng muốn đi hay sao?”

“Từ lúc thực hiện kế hoạch dẫn rắn ra khỏi hang đợt trước, †a luôn nghi ngờ, có phải là do chúng ta đã để lộ tin tức hay không, vì vậy nhị hoàng thúc từ đầu đến cuối cũng không có xuất hiện. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, một ngày kia ngoại trừ đội ky binh ra thì hiện trường cũng chỉ có vị Huyện lệnh địa phương khám nghiệm tử thi cùng với người của nghĩa trang.

Lão đầu này tuổi tác cũng không còn nhỏ, lần này thật sự là có hơi chút tích cực. Sợ là đi đến để thăm dò tin tức, hoặc là trên người của người chết kia có cái gì manh mối có thể làm bại lộ thân phận, cần phải đi tới để tiêu hủy chứng cớ đó.

Với lại, nếu mà đúng như những lời của dân chúng nói là ba người Mạc Bắc đã từng đi qua vùng lân cận của nghĩa trang. Có thể là đang ở cùng nhị hoàng thúc để hội ý?”

Lãnh Băng Cơ gật đầu, nghĩa trang này chắc chắn có vấn đề. Hơn nữa, đây là một nơi ẩn dấu rất tốt.

Cừu thiếu chủ cũng xung phong nhận việc: “Ta cũng đi cùng với các ngươi.”

Vết thương ở trên người hắn còn chưa khỏi hẳn, hơn nữa trong phủ còn có bạc trắng, cần phải có người ở lại trông chừng. Mộ Dung Phong một mực cự tuyệt.

Hai người ngay lập tức xoay người lên ngựa, dẫn người đi thẳng đến nghĩa trang.

Nghĩa trang được xây dựng ở địa phương tương đối hẻo lánh, tựa lưng vào bóng râm của núi, xung quanh là cây cối, còn bên cạnh chính là một bãi tha ma. Một khi tới gần đều sẽ làm cho người khác cảm thấy âm u không có chút sức sống.

Ở bên trong nơi này bình thường cũng không có xuất hiện bóng người nào, mọi người đi ngang qua, đều đi cách rất xa.