Chương 1008

Vu phó tướng bộ dạng hung dữ nhìn cái trứng gà đang ung dung đứng ở chỗ kia: “Phương thuốc cổ truyền này của ngài thật đặt là biệt kỳ lạ nha?”

“Đây không phải là điều đương nhiên sao?” Băng Cơ âm hiểm cười: “Có còn đau hay không?”

Vu phó tướng lắc đầu như trống lắc: “Đừng nên nói nữa, bị ngài dọa cho một trận, bụng cũng không còn đau nữa”

“Vừa nhìn đã biết phía sau chắc chắn có âm mưu” Băng Cơ bĩu môi, xoay người muốn đi: “Lợi dụng lòng đồng cảm của bản vương phi nên ngươi với Vương gia nhà ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu còn chơi kế điệu hổ ly sơn”

Vu phó tướng bị nàng vạch trần, đáng lẽ là nên nhận lỗi ngay nhưng… Hắn ta liếc nhìn chiếc đồng hồ cát nằm trong gốc nhà một cái, nhiệm vụ mà Vương gia giao cho mình vẫn còn chưa hoàn thành. Vương gia nói bằng mọi giá phải giữ chân Vương phi cho bằng được.

Nói nhiều muốn rơi nước mắt, hắn ta thở dài cam chịu số mệnh mà nói: “Ta thật sự rất khó chịu, khó chịu đến mức muốn khóc, không lừa ngài đâu”

Lãnh Băng Cơ cũng không sợ Mộng Dung Phong làm điều gì mờ ám sau lưng, nhiều nhất là chỉ là một trò vui đùa không ảnh hưởng gì đến toàn cục. Xoay người, nhìn vu phó tướng chậc chậc mà nói.

“Son bôi ở trên môi là ăn cái gì mà ra vậy? Còn có để ở trong chậu là canh nổi bọt phải không? Vì để lừa gạt ta mà ngươi thật là giở hết thủ đoạn. Nguyền rủa ngươi, đứa trẻ nói dối dài ba tất”

Vu phó tướng một mực cúi đầu, nét mặt già nua bỗng vụt một phát đỏ bừng lên, Vương phi nương nương này thật sự là ăn mặn không kiêng nể gì, lời nói thô tục gì cũng dám nói.

Cũng may hôm nay ở nơi này không có người ngoài.

“Dài ba tấc… Cũng được.”



Lãnh Băng Cơ chớp mắt, giờ mới biết được người này đang hiểu sai ý, mình đang nói là cái mũi của pinochio, hắn đang nghĩ cái gì vậy? Với lại nhìn dáng vẻ xấu hổ lúng túng kia, râu đã có một bó to mà còn giả bộ là nam nhân ngây thơ.

Vẽ mặt của Lãnh Băng Cơ nghiền ngẫm mà xem Vu phó tướng, xấu xa mà cười: “Thật ra bản vương phi vẫn luôn muốn hỏi Vụ phó tướng nhà ngươi một vấn đề. Ngươi cũng đã lớn tuổi rồi không phải vẫn còn là một người chưa có kinh nghiệm gì chứ?”

Trong lời nói có chứa mùi vị châm chọc khiến cho Vu phó tướng vô cùng xấu hổ, giương ra khuôn mặt đỏ bừng, hầm hừ tức giận mà trừng mắt nhìn Lãnh Băng Cơ.

“Vương phi nương nương, người dám xem thường người khác? Ngươi cho rằng thế gian này ai cũng giống như Vương gia chưa trải việc đời, treo cổ ở tại một cây hay sao?

Thuộc hạ của ngài ta đây đã xem hết trần gian, các cô nương ở Lâm Lang Các vừa nhìn thấy ta đã sợ tới mức chân mềm. Hồng nhan tri kỷ không biết bao nhiêu mà kể, hơn một nửa cô nương ở kinh thành không ai không biết Vu phó tướng †a là ai? Cửa nhà ai mở, tường viện nhà ai cao bao nhiêu, ta đều biết rõ”

Dù sao thì khoác lác cũng không mất thuế, mồm mép của Vu phó tướng bắt đầu nói cho đã nghiện, một khi bắt đầu thì không dừng lại được.

Mấy năm nay ở Phong vương phủ không có tiến bộ cái gì chỉ học được cách khua môi múa mép.

Lãnh Băng Cơ một bên nghe, một bên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, trước kia ta cũng từng nghe Vương gia nói qua, Vu phó tướng thật sự chính là một người phong lưu, một thân nợ phong lưu”

Lời nói này nghe sao mà giả dối như vậy? Làm sao có thể như vậy chứ?

Đặc biệt là nhìn vẻ mặt nghiêm trang mà cười xấu xa kia của Phong vương phi, trong lòng Vu phó tướng nổi lên một hồi chuông cảnh báo, xoay mặt lại nhìn một cái.

Mẹ nó, một mỹ nhân đang đứng ở ngoài cửa trông giống như thần tiên, trong tay còn bưng một cái mâm, trên mâm có một chén đồ ăn gì đó đang còn nóng hổi.