“Hôm nay dậy sớm như vậy, đã quen chưa?”
Khương Diêu thị vừa dứt lời, nhị cô nương Khương Niệm Tâm ngồi một bên đã vội lấy khăn lụa thêu hoa mẫu đơn che miệng, cố kìm nén ý cười.
Khương Niệm Tâm là con gái thứ hai, cùng tuổi với Tam cô nương Khương Niệm Như.
Cùng là tám tuổi, Khương Niệm Tâm diện một thân áo dài màu vàng tươi, thắt lưng quấn dải lụa xanh biếc, bên hông đeo túi thơm hình như ý bát bảo, khuôn mặt tròn trịa toát lên vẻ kiêu ngạo.
Khương Niệm Như thì mặc áo lụa đỏ rực, trên đầu cài trâm cài bằng ngọc trai quý giá, cổ tay và mắt cá chân đều đeo vòng tay, trông như một cái hộp trang sức di động vậy…
Cả hai đều lòe loẹt chói mắt!
Khương Uyển hôm nay chỉ mặc một chiếc áo bông cổ tròn màu sen nhạt, búi tóc củ tỏi cài hai con bướm ngọc.
Trang phục giản dị kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà, trông vô cùng đáng yêu.
Lão phu nhân từ xa nhìn thấy nha đầu nhỏ được đại nha hoàn dắt tay bước qua ngưỡng cửa, trong lòng không khỏi phì cười.
Nghe thấy nhị con dâu lại kiếm chuyện gây sự, bà liền trừng mắt nhìn nàng ta một cái, đưa tay ra hiệu cho Khương Uyển: “Tứ nha đầu, lại đây với tổ mẫu nào.”
Cô bé lon ton chạy tới, thân hình tròn trịa xoay xoay: “Tổ mẫu.”
Lão phu nhân mỉm cười ôm cô bé ngồi xuống bên cạnh mình, dịu dàng hỏi: “Nha đầu, đường xa mệt nhọc, tối qua ngủ có ngon không?”
Cô bé nghiêng đầu, đưa tay che mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Tổ mẫu muốn nghe Uyển Uyển nói thật hay nói dối ạ?”
Lão phu nhân vừa bực vừa buồn cười, duỗi ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi cô bé: “Cái con bé tinh ranh này, nói thật đi.”
Khương Uyển hơi cúi đầu, cố tình để lộ vết đỏ sau gáy, nhỏ giọng nói: “Ngủ không ngon chút nào ạ. Cả cái giường cứ lạnh lẽo cứng ngắc, gáy thì ngứa ngáy khó chịu.”
“Đồ đạc trong phòng cũng cũ kỹ, chẳng có thứ gì vừa mắt con cả. Lúc trước ở quê, con tự ở một mình trong viện, ngoại tổ mẫu đều cho con tự ý bày trí theo sở thích của mình. Làm gì có chuyện lấy hai cái bình hoa to tướng chặn trước cửa phòng con như vậy chứ!”
“Nghe nói tiểu viện Hạnh Hoa này đều do nhị thẩm giúp con bố trí, vậy con phải nói thật lòng, cách bày trí thật sự không ra làm sao cả. Đặc biệt là cái giường, nằm đau nhức cả người. Con không thích nó chút nào.”
Mọi người trong phòng: “…”
Lão phu nhân cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, nào ngờ nha đầu nhỏ lại thật sự “nói thật”, một tràng dài khiến nhị con dâu cứng họng không nói nên lời.
Trong lòng lão phu nhân nhất thời có chút khó chịu, thầm nghĩ đứa cháu gái này có phải hơi quá đáng hay không.
Thật sự là không nể mặt mũi trưởng bối.
Nhưng ánh mắt vừa chạm đến vết đỏ sau gáy của cô bé, trong lòng bà lại không khỏi giật mình.
Nghĩ đến việc nhị con dâu làm việc cẩu thả, khiến làn da non nớt của cháu gái bị tổn thương như vậy, thật sự là quá đáng.
Bà vội vàng gọi vυ" nuôi Hồ thị vào hỏi chuyện.
Hồ thị giả vờ thở dài: “Lão phu nhân không biết rồi, lúc trước ở nhà, giường của tiểu thư đều được trải bằng loại lông thiên nga thượng hạng. Chăn ga gối đệm đều do đại phu nhân tự tay sắp xếp, mọi thứ đều được làm vô cùng tỉ mỉ.”
“Tiểu thư từ nhỏ đã như vậy, giường chiếu mà không thoải mái là sẽ bị mửn đỏ khắp người. Nửa đêm hôm qua chúng tôi phát hiện ra liền bế tiểu thư sang phòng khác ngủ mới đỡ hơn một chút, nếu không thì còn tệ hơn nữa!” Hồ thị như một diễn viên bẩm sinh, chưa nói được ba câu đã nhập tâm, nức nở khóc lóc đầy đau lòng.
Mọi người có mặt: “…”
(Hết chương 21)