Người ta đồn rằng: Khương Uyển - Tứ tiểu thư nhà họ Khương vừa từ quê lên kinh thành đã đắc tội với vị Nhϊếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, e rằng cuộc đời coi như chấm dứt. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thế này: 1. Bói toán thần sầu: Khương Uyển: "Vương gia, ta xem bói cho ngài thấy hôm nay trước giờ Thìn mà ra khỏi cửa thì xác suất bị sét đánh là 99%." Nhϊếp Chính Vương: "... Vậy phải hóa giải thế nào?" Khương Uyển: "Đến Âm Dương Trai của ta mua một bảo vật, có thể tránh được tai họa." Ám vệ: "... Chẳng phải chỉ là một cái vung nồi sao? Thuộc hạ cảm thấy hình như ngài lại bị lừa rồi." Nhϊếp Chính Vương: Phong thái tao nhã của bổn vương há có thể bị một cái vung nồi che lấp? Để các ngươi xem, thế nào mới gọi là đội vung nồi mà vẫn ung dung tự tại. 2. Nữ học bá trá hình: Người ta đồn: Tứ tiểu thư một chữ bẻ đôi không biết, nửa điểm văn chương cũng không có, chắc chắn viết văn như gà bới. Viện trưởng Thư viện Thượng Kinh: Tứ tiểu thư am hiểu thiên văn địa lý, đặc biệt nghiên cứu sâu về lịch sử văn hóa nước Cổ Khương, có đóng góp to lớn cho học thuật. Dân chúng: Chắc chắn không phải cùng một người rồi! Viện trưởng này chắc chắn là người được thuê! 3. Khắc tinh của cả nhà: Người ta đồn: Tứ tiểu thư khắc mẹ khắc anh khắc cả cô dì chú bác, phải đưa đi chùa tĩnh tâm vài năm mới được. Cô dì chú bác: Khóc lóc thảm thiết, xin mọi người đừng tung tin đồn nữa. Số khổ quá, mỗi lần các người đồn đại là chúng tôi lại gặp xui xẻo. Vài năm sau, Khương Uyển dắt theo phiên bản nhí của Nhϊếp Chính Vương đi dạo phố. Con trai tò mò hỏi: "Mẹ, sao dân gian vẫn còn cá cược rằng mẹ sống trong tay cha không quá ba mươi ngày vậy?" Khương Uyển chột dạ: "Chuyện này phải kể từ một bức tranh Sơn cư đồ..." Năm đó mẹ còn trẻ người non dạ, lừa cha con vào trong một bức tranh, suýt chút nữa là bỏ đói chết hắn ta... Con trai: "... Sao mẹ lại làm thế?" Khương Uyển: "Thì thấy hắn ta đáng thương quá, eo nhỏ xíu vì đói..."