Chương 50

Chương 50

Quác! Quác!

Trên trán Hàn Phượng Nguyệt rơi xuống mấ đường hắc tuyến: "Thật phiền!"

"Ngươi lại dám chê ta phiền!" Thượng Quan Ngư Nhi ngồi bệt lên giường của Hàn Phượng Nguyệt u oán.

"Ngư Nhi tỷ! Cái đó.."

"Sao? Có gì thì nói ra đi ấp úng cái gì?"

"Thực ra cái găng tay đó tiểu thư đã đưa cho em rồi!"

"Ừ! Cái gì đưa cho em?"

"Cái này ạ!" Vừa nói Tiểu Đàn vừa lôi thứ trong tay áo ra, là đôi găng tay của Hàn Phượng Nguyệt mà Thượng Quan Ngư Nhi đã nhòm ngó từ lâu.

"Ngươi thật không công bằng! Tại sao em ấy có mà ta không có?" Thượng Quan Ngư Nhi lại nhìn Hàn Phượng Nguyệt lên tiếng chất vấn như một vị oán phụ chất vấn phu quân.

"Lần sau ngươi cập kê ta tặng ngươi thứ khác là được chứ gì!" Hàn Phượng Nguyệt bóp bóp thái dương. Nàng bị Thượng Quan Ngư Nhi hành hạ chết mất.

"Phải tốt hơn!"

"Ừ!"

Từ lúc kết thúc yến hội đến giờ Thượng Quan Ngư Nhi vẫn luôn đi theo Hàn Phượng Nguyệt như bôi phải cao da chó. Cũng may có Thượng Quan Ngọc kéo về nếu không nàng ta sẽ dính lấy nàng suốt ngày mất.

Trong mấy ngày đó Thượng Quan Ngư Nhi cũng đã thuật lại toàn bộ sự việc trước kia, thật không ngờ tổ chức vậy mà hạ sát thủ với nàng. Nhiều năm qua nàng trung thành tận tụy như vậy đổi lại bọn họ. Cũng may, lần đó trước khi rời đi đã vô tình lấy đi không ít thứ tốt của bọn họ, đây coi như là an ủi đi. Còn Thượng Quan Ngư Nhi nàng ấy cho nổ tan tổ chức tin này khiến nàng thật cao hứng, nàng cũng đã muốn đánh sập nó từ lâu nhưng vẫn không được vậy mà Thượng Quan Ngư Nhi có thể. Nàng ấy âu cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, có được chị em tốt như vậy thì có gì bằng.

Còn về Tiểu Đàn, hai hôm nay em ấy mới hoàn thành khóa huấn luyện trở về, bây giờ em ấy đã không còn là Tiểu Đàn trước kia nữa rồi. Bởi vì em ấy chưa có vũ khí nên nàng đã đưa đôi găng tay cho em ấy làm vũ khí cũng như để phòng ngự.

Sau khi hai người này gặp nhau liền thân quen như chị em cũng khiến nàng vui vẻ.

Hiên Viên Dật, Thượng Quan Ngọc, Tô Nhã Nhi, Tô Dương.. từng người lần lượt đều đưa lên lễ vật chúc mừng của mình.

Trong phòng cười nói vui vẻ, Thượng Quan Ngư Nhi cười ngọt ngào: "Thời gian không còn sớm, người ở phía ngoài sớm đã sốt ruộc, tất cả mọi người đều tới đây xem lễ! Chúng ta đi thôi!"

Dấu hiệu của việc trưởng thành, là phải búi tóc. Hôm nay, mái tóc dài của Hàn Phượng Nguyệt được thả xuống, mềm mại rủ xuống tận mắt cá chân theo từng bước của nàng mà đong đưa.

Búi tóc, thường do mẫu thân hoặc là phụ thân đến hoàn thành. Lúc này Phượng Thanh Vân đã tới hôm nay bà mang trên người một bộ quần áo yên la màu tím làn da trắng nõn non mềm, trán trơn bóng như ngọc, mũi xinh đẹp, đôi mắt cười.. Thời gian cũng không có ở trên người bà lưu lại bất cứ dấu vết gì.

"Nguyệt Nhi! Mẫu thân búi tóc cho con nhé!" Phượng Thanh Vân dịu dàng hỏi.

"Vâng!"

Phượng Thanh Vân bước về phía sau Hàn Phượng Nguyệt, tỉ mỉ chải từng sợi tóc cho nàng, một cái, hai cái, ba cái.. Nước mắt Phượng Thanh Vân rơi xuống, rơi trên tóc đen của Hàn Phượng Nguyệt, như mưa tuôn xối, làm ướt tóc nàng.

"Vân nhi, Nguyệt Nhi đã lớn, chúng ta nên cao hứng! Nên cao hứng!" Nhìn thấu nội tâm kích động của thê tử Hàn Triết đứng bên cạnh vội vàng nhẹ giọng khuyên giải, an ủi.

"Ta biết. Ta chỉ không chỉ nghĩ đến thời gian lại nhanh như vậy, mười sáu năm.."

Khi tóc của Hàn Phượng Nguyệt được búi lên, Phượng Thanh Vân cầm một cây trâm bạch ngọc cắm lên: "Chiếc trâm này là chiếc bà ngoại con lúc ta cập kê mang lên cho ta, bây giờ ta đem nó cho con!"

"Vâng! Con sẽ hảo hảo mà trân trọng nó!

" Kết thúc buổi lễ. "Quan lễ nghi ngẩng đầu cất cao giọng, Hàn Phượng Nguyệt đứng lên, chung quanh vang lên một tràng vỗ tay, vì sự trưởng thành của nàng mà ăn mừng. Búi tóc, khiến cho nàng trở thành" người lớn "ở cái thế giới này.

Buổi tối, Hàn Phượng Nguyệt ngồi trong phòng kiểm kê lại những lễ vật đã thu được, không nghĩ tới lần trưởng thành này, nàng thế nhưng nhận được năm cái trâm cài đầu.

Trâm Bạch Ngọc vốn là mẫu thân trao cho nàng, trâm Phỉ Thúy là do sư phụ Lăng Ngạo của nàng đưa, trâm lam huỳnh thạch là từ Hiên Viên Lãnh, Thượng Quan Ngọc tặng một cây trâm san hô hồng, sư huynh Lãnh Phong gửi một cây trâm bằng thủy tinh tím, bốn cây trâm bốn người tặng đều có giá trị không tầm thường.

Duy độc Hiên Viên Dạ, đưa tới chỉ là một cây trâm bạc bình thường nhưng có vẻ có niên đại không nhỏ, được chế tác từ danh sư nổi tiếng nhìn qua từng đường vân tinh tế mà linh hoạt thì biết.

" Cây trâm này, hẳn là có ý nghĩa rất đặc biệt đi! Nếu đoán không sai, cây trâm này là di vật của mẹ hắn- Nhã Phi. "

" Nàng rất hiểu ta! "Hàn Phượng Nguyệt vừa dứt lời, cửa bị người mở ra, Hiên Viên Dạ xuất hiện ở ngoài cửa.

" Sao chàng lại đến đây? "Hàn Phượng Nguyệt rất là kinh ngạc. Trời đêm gió lạnh, Hiên Viên Dạ xuất hiện tại Tuyết viện của nàng, chắc chắn là không đến từ cửa chính, chẳng lẽ là-

" Nàng đoán đúng rồi, ta là trèo tường vào. "

" Đường đường là Tam vương gia, Chiến thần mà chàng lại đi học phường trộm cướp trèo tường sao? Người không biết còn tuỏng chàng là hái hoa tặc đấy! "

" Cái miệng nàng sao chả chừa một ai vậy? "Hiên Viên Dạ tiến lên nhẹ nhàng gỡ tóc nàng ra:" Ta tới vì muốn tự tay búi tóc giúp nàng, lúc ban ngày không tiện. "

Không đợi Hàn Phượng Nguyệt cự tuyệt, trong tay của Hiên Viên Dạ đã nhiều thêm một cây lược, nhẹ nhàng lướt trên mái tóc của Hàn Phượng Nguyệt. Thủ pháp thành thạo, đây có vẻ không phải là lần đầu tiên. Chẳng lẽ, hắn từng giúp người khác búi tóc?

" Mẫu thân dạy ta đấy! Trước đây mẫu thân ta từng nói "chờ sau khi ta lớn lên có ý trung nhân rồi sẽ biết" được tự tay chải tóc cho người mình yêu thì ra cảm giác sẽ hạnh phúc như vậy. Sau này nàng gả cho ta rồi hằng ngày ta sẽ chải tóc vẽ mày cho nàng! "

" Ta có bảo là sẽ gả sao? "

Hiên Viên Dạ quay người Hàn Phượng Nguyệt lại ôm lấy đặt tay nàng lên tim mình:" Không có nàng nó như là đồ vứt đi!"