Chương 47

Chương 47

Hình ảnh lại chuyển qua!

"Hỏa Phượng! Cẩn thận!"

"Hỏa Phượng! Cẩn thận!"

Cùng lúc hai tiếng kêu lo lắng cùng sợ hãi của Thiếu nữ và Dực Long vang lên.

Một đạo tia sáng băng lãnh bổ xuống trên thân hình khổng lồ của Hỏa phượng, đó cũng là nơi yếu hại nhất. Máu tươi bắn tung toé thân hình Hỏa phượng không chống đỡ được mà ngã mạnh xuống đất bụi bay mù mịt: "Rầm!"

"Phốc xích!" Hỏa Phượng phun ra mấy ngụm máu tươi nằm rạp trên mặt đất xung quanh đều là máu tươi.

Hai người một Dực Long lao đến trong lo lắng nhưng cũng cùng lúc đó một đạo tia sáng ngũ sắc cùng đánh thẳng đếc phía sau lưng thiếu nữ hắc y. Trong lòng hai người một thú đang lo lắng cho tình trạng của Hỏa Phượng nên không để ý đến nguyên tố trong không khí dao động kịch liệt gào thét sau lưng mà đến chỉ có Hỏa Phượng đối diện với bọn họ mới thấy được.

Tròng mắt Hỏa Phượng căng ra trong cong ngươi lộ rõ vẻ sợ hãi gào lên: "Khônggggg!" Nhưng đã muộn, một chiêu kia nằm trọn lên trên người của thiếu nữ khiến thân hình nàng ấy bao xa ra mấy trượng phun ra mấy ngụm máu tươi. Đòn tấn công này mạnh hơn gấp mấy lần đòn tấn công lúc nãy lên người Hỏa Phượng bởi vì đòn này gộp từ năm người năm loại nguyên tố cùng nhau phát động tấn công.

"Khôngggg!" Tròng mắt hắc y nam tử như muốn nứt ra đôi mắt màu đen dần dần đổi sang màu bạc.

Đôi đồng tử màu bạc mang theo đau lòng bi thương còn có nồng đậm sát khí: "Các ngươi đều phải CHẾT! Kẻ động đến nàng đều phải CHẾT!"

Từng đợt hàn khí lạnh lẽo xông thẳng đến từng người khiến kẻ địch có chút bất an.

"Ngạo ca ca!" Giọng thiếu nữ mềm oặt nũng nịu khiến người nghe sởn gai ốc vang lên thiếu nữ mang trên người một bộ y phục hồng phấn nhìn qua nàng ta vô cùng điềm đạm đáng yêu nhưng thực chất chính là một con cọp đội lốt thỏ: "Huynh mau dừng lại chỉ cần huynh xin lỗi đồng ý cưới muội bọn họ sẽ thả huynh đi."

"Giám mơ tưởng đến nam nhân của ta? Ai cho ngươi lá gan này?"

Giữa vũng máu thiếu nữ hắc y chậm rãi đứng lên, máu tươi trên người nàng nhỏ giọt xuống theo từng bước chân nàng ấy bước nở rộ như tắm máu mà sống dậy vậy.

"Mau gϊếŧ ả! Ả ta không chống cự được lâu nữa đâu." Thiếu nữ hồng phấn giơ tay chỉ hướng hắc y nữ tử ra lệnh cho đám người kia.

"Muốn gϊếŧ ta? Vậy ta cũng nên vì mình mà tìm vài cái đệm lưng." Giọng hắc y nữ tử vang lên lạnh lẽo lại ma mị như bùa đòi mạng một chút như tu la một chút lại vô sỉ như vậy: "Hơn nữa con mắt ta rất cao, nhìn qua đám người các ngươi không ai có đủ điều kiện để làm đệm lưng cho ta. Ừm! Miễn cưỡng có thể làm kê chân cũng không tồi. Ưm! Chính là như vậy!"

Miễn cưỡng làm đệm kê chân?

Ai trong bọn họ không có kẻ nào là gia thế hơn người, xuất thân cao quý, là những nòng cốt và tông chủ tông môn của danh môn chính phái. Vậy mà vào miệng của nàng ta bọn họ vậy mà không đáng làm đệm kê lưng mà chỉ miễn cưỡng để kê chân thôi sao? Một mình nàng ta kê hết sao?

Ách! Đây không phải vấn đề! Vấn đề ở đây là làm sao tiêu diệt được mấy người hắc y thiếu nữ kia. Nhìn qua nàng ta đã không thể cầm cự nổi nữa rồi.

* * *

Sau cùng thân thể bọn họ bị dồn rơi vào vách núi đen được mệnh danh Vô Hồi Vực có nghĩa là có đi không có về. Những kẻ từng rơi xuống không ai có thể sống sót, nghe nói dưới đó là địa bàn của Ma Tộc. Ký ức đến đó liền bị ngắt sau đó chính là hình ảnh lúc nàng gặp được Hàn Phượng Nguyệt.

Hình ảnh lướt qua nhanh trong đầu Hỏa Nhi khiến nàng ôm đầu đau đớn, nước mắt không ngừng rơi.

"Chủ nhân!" Hỏa Nhi vừa khóc vừa cười khiến Hàn Phượng Nguyệt và Hiên Viên Dạ sửng sốt lại thêm nghi hoặc: "Thật tốt quá, cuối cùng hai người cũng đã trở về!"

Chủ nhân? Đây là có chuyện gì? Tại sao Hỏa Nhi lạ gọi nàng là chủ nhân?

Trở về?

"A Phượng! Muội cuối cùng cũng trở về rồi!" Hắc y nam tử đi tới ôm lấy Hỏa Phượng, trên khuôn mặt băng sương của hắn cuối cùng cũng có một tia nhu hòa. Hắn nhìn Hỏa Phượng có nhớ nhung, có đau đớn cũng có yêu thương nói chung là rất phức tạp.

"A Dực!" Giọng Hỏa Phượng nghẹn ngào chạy tới ôm chầm lấy Hắc y nam tử: "Thật tốt quá, cuối cùng cũng gặp được huynh rồi."

"A Phượng! Thực xin lỗi! Huynh đã không thể bảo vệ được muội."

"A Dực! Chuyện đã qua không cần nhắc lại. Không phải bây giờ chút ta đã cùng nhau ở đây sao?"

"A Phượng. Muội không hiểu. Những người kia chưa từng từ bỏ." Nói xong liền thấy sắc mặt Hỏa Phượng không tốt. Lúc này hai người mới chú ý đến hai nhân vật chính cũng là chủ nhân của bọn họ đang ngồi nhàn nhã một bóc nho một ăn nho nhìn chằm chằm bọn họ.