Chương 42

Chương 42

"Tốt! Rất tốt!" Trong con ngươi lạnh lẽo của Hàn Phượng Nguyệt đang không ngừng xoay vòng vòng, một tia nguy hiểm loé lên trên môi tràn ra một nụ cười xinh đẹp.

Bên ngoài Minh và Mặc Ly cùng liếc nhìn nhau. Xong. Tiểu vương phi/ tiểu thư càng cười thì có kẻ càng gặp xui xẻo. Hai người đồng thời ném cho Hiên Viên Lãnh một ánh mắt trong lòng không ngừng mặc niệm thay hắn.

Mà Hiên Viên Lãnh lúc này nghi hoặc nhìn hai người Mặc Ly và Minh trong lòng khó hiểu, ánh mắt kia của bọn họ là có ý gì?

"Ngươi muốn trái ôm phải ấp? Ý tưởng này thực không tồi." Hàn Phượng Nguyệt cười lạnh một tiếng, giọng nói nàng không kềm chế được, gương mặt tùy tiện.

Hàn Phượng Nguyệt giơ màn che lên đánh giá Hiên Viên Lãnh từ trên xuống dưới, khóe môi gợi lên một độ cong tà khí: "Thái tử điện hạ, có phải ngài quá xem trọng chính mình hay không? Nam nhân như ngài muốn dáng người không dáng người, muốn diện mạo không diện mạo, đưa đến trên giường ta, ta cũng chướng mắt sẽ không xem trọng liếc nhìn một cái."

"Ngươi.."

Dung nhan Hiên Viên Lãnh càng tái mét hơn, trên người không ngừng tỏa ra khí lạnh, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn chằm chằm Hàn Phượng Nguyệt, lạnh giọng nói: "Ngươi quả thực quá hạ lưu vô sỉ không biết xấu hổ!"

Dù sao hắn cũng là một trong những đệ nhất mỹ nam Hiên Viên hoang triều, kết quả đến trên miệng nữ nhân này lại nói hắn không đáng một đồng không dáng người không diện mạo? Phải biết rằng ở Hiên Viên hoàng triều nữ nhân muốn gả cho hắn hoàn toàn có thể từ nơi này xếp hàng dài đến tận Cổng thành.

"Đáng tiếc, con người Hàn Phượng Nguyệt ta chưa bao giờ chia sẻ nam nhân cùng người khác! Nếu đã là nam nhân của ta thì chỉ có thể có một nữ nhân là ta, nếu hắn dám chạm vào những người khác, ta không ngại làm kẻ ác phế đi đôi gian phu da^ʍ phụ đó!" Lời nói hùng hồn của nàng dọa sợ không ít người, ai cũng nhìn nàng có chê cười khinh bỉ cũng có hâm mộ.

Khinh bỉ bởi vì thời đại này nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, sinh ra là người nữ nhân luôn lấy phu quân của mình làm trời. Không những vậy, nữ nhân thời đại này luôn tuân theo tam tòng tứ đức mọi việc luôn vì trượng phu kể cả việc nạp thϊếp.

Hâm mộ vì trước đến nay nàng là người đầu tiên ngang nhiên nói rõ tiếng lòng của hầu hết mọi người, nữ nhân trong thiên hạ ai ai không muốn trượng phu chỉ thuộc về một mình mình. Cho nên khi Hàn Phượng Nguyệt thốt lên đa phần nữ nhân ở đây đều mang vẻ hâm mộ sùng bái còn một số ít ghen ghét nhìn nàng.

"Hàn Phượng Nguyệt!"

Hiên Viên Lãnh áp chế không được tức giận, hắn nắm chặt nắm tay: "Căn bản ý tưởng này của ngươi không thể có khả năng thực hiện! Nam nhân tam thê tứ thϊếp vốn là việc bình thường, không có một người nam nhân nào lựa chọn chỉ cưới một nữ nhân duy nhất, gả cho ta, ta cho ngươi thân phận mẫu nghi thiên hạ tôn quý! Khiến ngươi được vạn người kính ngưỡng!"

Khóe môi Vân Lạc Phong cong lên, gợi lên một độ cong tà mị, giọng nói của nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh làm lòng người dâng lên sóng gió to gió lớn.

"Đó là ngươi, không phải ai ai ngoài kia cũng như ngươi. Đối với ta nam nhân và nữ nhân là công bằng, bất kể là vương công quý tộc hay thứ dân thậm chí là đại ma đầu đều như nhau." Nàng lười biếng duỗi eo, nằm nghiêng ở trên người Hiên Viên Dạ cười như không cười nói: "Nếu là như ngươi đã nói, ta đây tình nguyện cả đời không gả!"

Lần đầu tiên trong đời kể từ lúc sinh ra Hiên Viên Lãnh hoài nghi vẻ bề ngoài và lực hấp dẫn của chính mình. Trước đến nay ai gặp hắn đều không cung kính thì cũng sẽ si mê hắn nhưng lần này lượt khác Hàn Phượng Nguyệt thì không. Trong mắt nàng hắn không đáng một cái loeesc mắt hay sao?

Nàng tình nguyện cả đời không gả, cũng tuyệt đối không để mình chịu uất ức cùng chung nam nhân với người khác!

Rốt cuộc phải có bao nhiêu khí phách mới có thể khiến một nữ nhân nói ra lời trái thiên hạ như vậy?

Chúng thần ồ lên.

Tất cả đại thần rối rít nhìn nhau, trong mắt biểu lộ kinh ngạc không che dấu, còn có những người trực tiếp đánh giá Hàn Phượng Nguyệt, dường như tự hỏi rốt cuộc thiếu nữ này có bản lĩnh gì?

Hiên Viên Dạ lạnh lùng tàn bạo quét mắt nhìn Hiên Viên Lãnh có dấu hiệu sắp nổi giận, hắn im lặng lấy hạt bên trong quả nho ra rồi lại trong đưa quả nho trong suốt đến bên môi Hàn Phượng Nguyệt. Từ đầu đến cuối, hắn đều không có lên tiếng.

Những lời Hàn Phượng Nguyệt vừa nói hắn đều nghe đến rõ ràng càng khiến hắn chấn động lớn. Nhưng những lời đó lại rất hợp với suy nghĩ trong lòng hắn, đối với hắn nàng là tất cả, là bầu trời là ánh sáng.. của riêng hắn. Hắn nguyện vì nàng một người nặng cả thiên hạ đều nhẹ. Bởi vì chỉ có nàng mới mang lại chi hắn ấm áp, bên cạnh nàng hắn luôn cảm thấy bình yên và trên hết chính là nàng là người đời này hắn nhận định.

Hắn yêu nàng, yêu sự lười biếng tà mị, yêu nét giảo hoạt, yêu tất cả mọi thứ tất cả mọi mặt trên người nàng.

Hàn Phượng Nguyệt hơi híp mắt, môi đỏ nhẹ nhàng ngậm lấy quả nho, thậm chí nuốt cả ngón tay của Hiên Viên Dạ, nụ cười tà mị xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, đầu lưỡi ấm áp liếʍ ngón tay của hắn khiến hắn tê dại run lên.

Hiên Viên Lãnh nhìn chòng chọc xe ngựa, trong lòng vô cùng tức giận nhưng không tiện phát tác: "Hàn Phượng Nguyệt. Ngươi nghĩ trên đời này có nam nhân như vậy sao? Kẻ nào không phải tam thê tứ thϊếp? Kẻ nào sẽ không nhìn thấy mỹ nhân mà thèm muốn?"

"Ngươi cứ chống mắt mà xem." Hàn Phượng Nguyệt phất tay áo mà ngồi, nhếch chân lên, một thân khí phách nghiêm nghị, quân lâm thiên hạ.