Chương 34

Chương 34

Thái hậu rời đi cũng không ảnh hưởng đến thế cục trước mắt.

Thấy hoàng thượng mặt mày âm trầm không ai dám lên tiếng, trong không gian hoa viên bầu không khí im ắng kết họp vói ánh trăng lộ ra bức tranh quỷ dị.

Lúc này Hoàng hậu liền lên tiếng: "Bệ hạ.."

Không đợi bà ta nói hết câu Hiên Viên Long đã cắt ngang câu: "Đứng lên đi. Trẫm cũng rất muốn biết tài năng nữ nhi của Hàn ái khanh!" Ông ta nhấn mạnh từ ái khanh, trong lòng ông ta vẫn cố kỵ Hổ Quân cho nên dù vô cùng không muốn nhưng cũng không thể không hòa hoãn.

Hàn Triết biết Hoàng thượng đây là đang cố kỵ Hổ Quân trong tay ông nhưng cũng ngầm cảnh cáo ông cho nên..

"So một chút cũng không sao. Nhưng.." Hàn Phượng Nguyệt lên tiếng cắt đôi dòng suy nghĩ của Hàn Triết.

"Nhưng sao?" Hoàng thượng nhíu mày, nàng ta còn có điều kiện. Hừ.

"Ách. So thì so nhưng phần thưởng có gì?"

"Ngươi có thể bỏ ra cái gì?"

"Ta cũng không có gì quý giá chỉ có nó." Nói rồi nàng lấy trong tay áo ra một hắc tiêu. Hắc tiêu này chính là cùng một đôi với Hiên Viên Dạ. Thấy nàng lấy hắc tiêu ra Hiên Viên Dạ nhíu mày nhưng đồng thời cũng đưa tay lấy ra hắc tiêu của mình.

"Hắc tiêu này vậy mà là một đôi."

Tất cả mọi người kinh ngạc nhưng không ai kinh ngạc hơn Hiên Viên Long và Hiên Viên Dật. Trên đời này hắc tiêu vậy mà có một đôi, khi Nhu phi qua đời đã trao nó cho Hiên Viên Dạ lúc đó hắn và Hiên Viên Dật cũng có mặt nhưng lúc đó chỉ có một chiếc mà thôi, bây giờ lại thêm một nên bọn họ có chút kinh ngạc.

Hàn Triết và Phượng Thanh Vân vẫn biết ngay từ nhỏ nữ nhi có một cây hắc tiêu nhưng không ngờ Tam vương gia cũng có lúc đó hai người chưa hề nhận thức nhau. Đây có được xem như là có duyên không?

Hiên Viên Lãnh thấy một đôi hắc tiêu đáy mắt loé lên. Hiên Viên Dạ vậy mà đã sớm ra tay trên người Hàn Phượng Nguyệt. Hắn tức giận khuôn mặt đen thui âm trầm khiến Vương Ngọc Bích bên người vô cùng sợ hãi.

Còn có đám người Bùi Ninh Hoa.. nhìn đôi hắc tiêu tham lam, trong đầu bọn họ chỉ có suy nghĩ chiếm lấy nó Hàn Phượng Nguyệt không xứng với nó, không xứng với Hiên Viên Dạ.

Hiên Viên Dạ nhíu mày, ánh mắt như có như không nhìn Hàn Triết: "Chỉ có nó?"

Nàng biết Hiên Viên Long đang nhòm ngó đến Hổ Quân của nàng. Hừ, nghĩ thật hay muốn nuốt đồ của nàng hắn không sợ mình bị nghẹ chết sao?

"Thật ra ta đang có một vật nữa." Tay nàng gõ trên bàn như có điều suy nghĩ.

"Là vật gì?" Thịch. Bỗng nhiên Hiên Viên Long kích động, cũng không giấu được tò mò.

"Vật này ta sợ mình lấy ra ngài không trả giá được. Cho nên hay là thôi đi."

"Có vật gì mà Trẫm không ngả giá được chứ?"

"Đúng vậy. Là vật gì mà đến Hoàng thượng cũng không ngã giá được? Mau lấy ra." Đám quan lại cũng vô cùng tò mò đến rốt cuộc là vật gì?

Không lẽ? Hàn Triết và Phượng Thanh Vân cùng nhìn nhau hiểu rõ.

"Hổ Quân." Giọng nàng nhàn nhạt vang lên.

Ầm. Đầu bọn họ muốn nổ tung.

Hổ Quân. Lấy Hổ Quân đặt cược nàng ta có bị ngốc hay không hơn nữa Hổ Quân nằm trong tay cha nàng chứ không phải nàng. Nàng ta lấy cược gì chứ. Cả đám cười nhạo nàng.

Hiên Viên Long lấy lại tinh thần nhìn Hàn Triết: "Thưa hoàng thượng, Hổ Quân bây giờ nằm trong tay nàng." Hàn Triết nói ra như để chứng thực lời của Hàn Phượng Nguyệt đưa Hổ Quân ra đặt cược.

Một câu nói ra toàn trường oanh động. Không chỉ Hiên Viên Long mà Hiên Viên Dạ cũng sợ ngây người.

Nàng mới chỉ là một nữ tử chưa tới mười sáu mà thôi sao có thể chứ?

Vậy năng lực của nàng phải lớn như thế nào? Hiên Viên Dạ nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực.

"Thế nào?" Thiếu nữ lẳng lặng ngồi đó một tay gõ mặt bàn tay còn tay nâng lên chén rượu dốc vào miệng.

Thế nào là thế nào? Hổ Quân, là Hổ Quân đấy chứ không phải rau cải nha. Nàng ta có thể đừng nói nhẹ nhàng như vậy được không.

Ôi. Trái tim nhỏ bé của bọn họ vốn rất yếu ớt nha.

Nhìn cả đám biểu cảm đều giống nhau Hàn Phượng Nguyệt khịt mũi xem thường: "Hoàng thượng, nếu ta thua Hổ Quân thuộc về người nhưng nếu ta thắng ngài có thể có gì?"

Hiên Viên Long trầm tư một chút sau đó lên tiếng một chuỗi danh sách đồ quý hiếm: "Một trăm vạn lượng hoàng kim, một đôi ngọc phỉ thúy cát bảo, trang sức, đá quý.. mỗi thứ một phần, lăng la tơ lụa thượng đẳng mười tấm, nhân sân ngàn năm một củ.." Đám đại thần nghe đến đâu nuốt nước miếng đến đó.

Hắn nêu lên một loạt đồ quý như vậy hắn cũng không sợ Hàn Phượng Nguyệt thắng, trước đến nay không có nghe Hàn tiểu thư học cầm kỳ thi họa nhưng Bùi Ninh Hoa và Tiêu Tĩnh là đệ nhất tài nữ. Cho nên hắn rất tự tin mình thắng.

"Quá dung tục."

Hắn cứ nghĩ Hàn Phượng Nguyệt sẽ đồng ý nhưng ai nói nàng ta có ý gì đây: "Ngươi xuất gia sao? Dung tục ở đâu?" Hiên Viên Long sửng sốt sau đó tức giận.

"Ách. Cái đó chính là ta thấy quá dung tục. Ta sẽ thấy không thoải mái." Nàng chọc chọc ngón tay vào nhau xấu hổ.

Hắn cười gằn: "Trẫm chưa thấy ai có tiền mà không thấy thoải mái."

"Bây giờ ngài thấy ta rồi."

"Hừ, vậy bây giờ ngươi muốn Trẫm ban gì?"

"Ta có ba điều kiện không biết ngài có thể đáp ứng."

"Điều kiện gì nói Trẫm xem sao?"