Chương 18

Trên du hồ nhất thời mọi người vẫn bị kinh ngạc không ai ngờ vị tiểu thư thần bí của Hàn phủ (Hàn tướng quân phủ mình chuyển qua gọi Hàn phủ nhé) lại có thể xuất hiện ở đây.

"Thì ra là thiên kim tiểu thư Hàn phủ! Hạnh ngộ!" Nam tử kinh ngạc, không ngờ vị Hàn tiểu thư này nhận thức Tam vương gia mà còn có quan hệ không tầm thường với hắn.

"Lần đầu gặp!" Hàn Phượng Nguyệt hướng bầu rượu trực tiếp cầm lấy một bầu rượu, ngửa đầu, môi đỏ mọng hơi hơi hé ra, nghiêng bình, rượu mạnh tinh thuần, ngon ngọt chậm rãi một đường trôi tuột xuống theo cổ họng nàng.

Lúc này, mây bay, trăng hé lộ, chiếu những tia sáng nhẹ nhàng lên người Hàn Phượng Nguyệt, bao phủ nàng trong ánh trăng mộng ảo đẹp như tranh vẽ. Chung quanh phi thường im lặng không ai phát ra tiếng động gì, chỉ nghe thấy tiếng chép miệng vì rượu. Mỹ nhân, mỹ tửu, nguyên bản Hàn Phượng Nguyệt với dung mạo tuyệt mỹ cùng với mỹ cảnh như thế này, mang theo một chút mê huyễn, khiến ai chứng kiến cũng đều ngây người.

"Hảo tửu lượng!" Đợi đến khi Hàn Phượng Nguyệt buông bầu rượu, Tô Dương cảm khái.

Hàn Phượng Nguyệt đưa mắt nhìn tới, nam tử phía trước chừng mười tám tuổi, tóc đen bó cao, cài một cây ngọc trâm, trên người mặc một bộ Nguyệt Nha trường bào. Mày kiếm, mắt sáng, mũi cao thẳng, môi nhếch cười. Tay phe phẩy ngọc phiến, dáng vẻ phong lưu tiêu sái: "Tô công tử quá khen."

"Không nghĩ tới tửu lượng của Hàn Phượng Nguyệt tiểu thư lại tốt như vậy, quả thực là trăm nghe không bằng một thấy!" Thượng Quan gia tộc vốn xuất thân từ quân nhân, Thượng Quan Ngọc tính cách được di truyền cũng phi thường hào sảng, trên người mang một cỗ khí chính nghĩa, dũng mãnh.

Quân nhân uống rượu, vốn không câu nệ tiểu tiết, quan trọng là tự nhiên, sảng khoái cho nên nữ tử như Hàn Phượng Nguyệt lại uống rượu một cách phóng khoáng như vậy, khiến Thượng Quan Ngọc đối với nàng thêm một phần hảo cảm.

"Ha ha. Đủ sảng khoái! Ta thích!" Giọng nữ tử sang sảng cười.

"Thượng quan tiểu thư chê cười rồi." Hàn Phượng Nguyệt dịu giọng, đánh giá vị tiểu thư trước mắt chỉ thấy nàng buộc tóc đơn giản, thân mặc quần áo màu lam, trên đầu cài một đóa châu hoa trắng trong thuần khiết, bên cạnh là một cái trâm kiểu dáng cũng không quá khoa trương, tuy rằng dung mạo không thể sánh được với nàng, nhưng biểu tình hào sảng, nhìn qua có một cỗ hương vị tự nhiên.

"Hàn tiểu thư hảo sảng khoái. Không biết tiểu thư có hứng thú kết giao bằng hữu với ta không?" Khi vừa nhìn thấy Hàn Phượng Nguyệt nàng đã có cảm giác thân thuộc với khí tức của nàng như đã từng quen biết. Giống khí tức của Lâm.

Vừa nhìn ánh mắt tròn xoe mang theo kích động như chú chó nhỏ chờ được ăn khiến Hàn Phượng Nguyệt bật cười: "Hảo! Ngươi ta định chắc rồi!"

Thượng Quan Ngư Nhi lao tới ôm lấy cánh tay Hàn Phượng Nguyệt vui vẻ lắc lắc: "Vậy từ nay ngươi gọi ta là Ngư Nhi hay tiểu Ngư Ngư đều được, còn ta gọi ngươi Nguyệt nhi được không?"

"Được!" Nhìn đến ánh mắt của Thượng Quan Ngư Nhi làm nàng nhớ đến một người khiến nàng không thể từ chối.

"Ngư Nhi!" Thượng Quan Ngọc xoa đầu trách mắng. Cách đây không lâu Tiểu muội hắn trước đây rất yếu đuối rụt rè sợ này sợ nọ nhưng từ khi nàng trượt chân ngã xuống hồ hôn mê mấy ngày liền khi tỉnh dậy tính cách liền đại biến mà thỉnh thoảng còn làm ra những việc kỳ lạ khiến phụ thân và mẫu thân vô cùng đau đầu, sau lần đó nàng cũng không thân cận ai chính hắn và phụ mẫu phải dùng sức chín trâu hai hổ mới khiến nàng mở rộng lòng vậy mà bây giờ nàng lại chủ động kết giao bằng hữu với người vừa gặp một lần, thật khiến hắn thương tâm. (Kẻ cuồng muội)

Rồi lại thấy tiểu muội cười nói vui vẻ với Hàn Phượng Nguyệt khiến hắn sửng sốt sau đó sắc mặt âm trầm tiền đền lôi Thượng Quan Ngư Nhi đi sang một bên.

Đang vui vẻ bỗng dưng có một lực đạo kéo lấy Thượng Quan Ngư Nhi khiến nàng bất mãn: "Ca, huynh sao vậy?"

"Ngư Nhi! Muội thấy Hàn cô nương thế nào?" Thượng Quan Ngọc ấp úng hỏi.

Thượng Quan Ngư Nhi kì lạ nhìn Thượng Quan Ngọc thấy ca ca mình lộ vẻ ngượng ngùng liền hiểu ra không lẽ ca ca thích Nguyệt Nhi? Nhưng Nguyệt Nhi và Hiên Viên Dạ không tầm thường nha: "Nguyệt Nhi hảo, ta thích!" Dừng một lát Thượng Quan Ngư Nhi vỗ vai Thượng Quan Ngọc cho ca ca một ánh mắt cổ vũ rồi rời đi: "Ca, ta ủng hộ huynh."

"Ủng hộ? Ủng hộ cái gì?" Thượng Quan Ngọc như chợt nghĩ đến cái gì khiến mồ hôi từng hạt to đùng trên trán rơi xuống. Nhìn muội muội vui vẻ nhưng không phải loại vui vẻ kia khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng muội muội hắn có khuynh hướng kia làm người làm ca ca như hắn lo sợ một hồi, may mà không phải nếu không phụ mẫu.. nghĩ đến đây Thượng Quan Ngọc không dám nghĩ tiếp, bước tới gần.

Còn về Hiên Viên Dạ, khi thấy Thượng Quan Ngư Nhi vui vẻ lôi lôi kéo kéo cười nói khiến hắn có một cảm giác kì lạ. Như có gì mách bảo phải tách hai người kia ra. Hắn cứ có cảm giác Thượng Quan Ngư Nhi sẽ tranh Hàn Phượng Nguyệt với mình. Cái này đã đúng, về sau Thượng Quan Ngư Nhi theo Hàn Phượng Nguyệt như hình với bóng khiến hắn tức điên, nhưng đây là chuyện của sau này.

Hiên Viên Dạ đồng thời cho hai huynh muội hai ánh mắt, tránh xa Hàn Phượng Nguyệt và trông coi muội muội của ngươi.

Bị ánh mắt lạnh của Hiên Viên Dạ quét tới Thượng Quan Ngọc không khỏi cười khổ một tiếng, hắn dễ dàng lắm sao? Muội muội thân thuộc người ngoài hơn hắn, hắn dễ dàng sao?

* * *