Chương 16

Ở một nơi khác. Trong quân doanh.

"Gia!" Mặc Ly tiến lên "vừa rồi có người truyền tin Tiểu vương phi!"

Vừa nghe đến tiểu vương phi mắt Hiên Viên Dạ sáng lên lập tức bỏ công văn xuống: "Như thế nào?"

"Gia! Có kẻ muốn đào góc tường nhà của người!"

"Ai? Kẻ nào lại to gan như vậy?" Hiên Viên Dạ tức giận, đáy mắt xẹt qua một tia màu đỏ rồi nhanh chóng hồi phục, dám có suy nghĩ đến người của hắn? Muốn chết!

"Là Thái tử ạ!" Gia tức giận, có kẻ gặp xui xẻo a: "Còn có Thái tử đã đi xin ý chỉ của hoàng thượng! Nhưng vẫn chưa được chấp nhận."

"Panh!" Chiếc bàn bỗng chốc hóa thành bột phấn: "Muốn chết! Phái người đi dạo phủ Thái tử một chuyến!"

"Vâng!" Hắc hắc lại dám đào tường của gia thì phải gánh sự tức giận của gia.

Dám để ý tiểu vương phi của hắn, người đó ăn gan hùm mật gấu hay sao? Vị vương phi này đã được hắn chọn, nàng là của hắn! Hắn nhất định phải đánh chết hết đám ruồi bọ này mới được!

Hiên Viên Dạ xử lý những công văn trọng yếu còn lại giao cho Mặc Lam cùng với Thượng Quan phó tướng cùng làm. Xong hắn tức tốc trở về.

Ban đêm. Tuyết viện.

Hàn Phượng Nguyệt đang ngủ thì bỗng cảm giác được đang có người tiến gần, đang chuẩn bị xuất thủ thì ngửi thấy mùi long tiên hương quen thuộc: "Dạ!"

Không có trả lời, chỉ thấy bản thân bị một cánh tay có lực ôm chặt vào lòng. Hiên Viên Dạ cọ cọ vào hõm vai Hàn Phượng Nguyệt khiến nàng ngẩn người sau đó nàng phát hiện hắn đang giận dỗi, cái này làm nàng bật cười.

"Nàng vui vẻ như vậy." Hắn giận dỗi, trong không trung có vị chua bốc lên.

"Dạ! Chàng đang nghĩ gì vậy!" Nàng ôn nhu cười nói.

"Thái tử cầu thân?"

"Thì sao?" Nàng khiêu mi giọng nói nhàn nhạt.

"Thì sao sao?" Lật người đè Hàn Phượng Nguyệt dưới thân Hiên Viên Dạ tứ giận.

Chỉ thấy nàng cười: "Không phải là có chàng sao?"

Đúng vậy a! Nàng tin tưởng hắn sẽ xử lý mọi chuyện, cho nên nàng đang đợi hắn.

Hắn tựa hồ mẫn cảm quá mức, nhưng mà trên người tiểu vương phi của hắn phát ra hào quang chói mắt như vậy, hắn không muốn người khác nhận thấy được sự đặc biệt của nàng nên trước tiên phải đem nàng chiếm thành của riêng đã. Đúng, làm của riêng, giấu đi đôi cánh của nàng để dưới vòng tay của mình! Thật cẩn thận che chở, khiến cho nàng trở thành bảo bối tâm can của hắn!

Nếu lời độc thoại trong lòng Hiên Viên Dạ bị người bên ngoài nghe được, bọn họ nhất định sẽ bị dọa ngất xỉu đi. Này là người bình tĩnh khôn khéo, anh minh thần võ, Chiến thần Tam vương sao? Vì sao giống như hài đồng ngây thơ chiếm được món đồ chơi yêu thích? Quả thực là ngây thơ tới cực điểm!

Ha ha! Là hắn suy nghĩ nhiều, lo sợ mất đi nàng khiến hắn ngốc như vậy. Xoay người nằm bên cạnh Hàn Phượng Nguyệt ôn nhu ôm lấy nàng: "Đêm nay cho ta ôm nàng ngủ nhé!"

Không trả lời khiến hắn có chút lo lắng. Ôm chặt nàng hỏi: "Được không?" Lạnh lùng bá đạo như vậy mà ôn nhu lo lắng như đứa trẻ chờ nhận quà.

"Không phải đã ôm rồi sao!" Hàn Phượng Nguyệt cười.

Dần dần hai người ôm nhau ngủ say đến tận hừng đông.

Chưa thức dậy liền thấy một bàn tay vuốt ve trên gương mặt khiến Hiên Viên Dạ chợt tỉnh. Đã bao lâu giấc ngủ của hắn chưa bình yên đến vậy.

Mở mắt đập vào mắt là khuôn mặt hoa si của Hàn Phượng Nguyệt đang chăm chú nhìn hắn, ý cười giảo hoạt trên môi Hiên Viên Dạ án xuống một nụ hôn: "Không biết khuôn mặt này của vi phu có hợp cách vương phi không?"

Hàn Phượng Nguyệt ngẩn người nghe ra được Hiên Viên Dạ trêu chọc, nàng ho khan một tiếng: "Cũng miễn cưỡng dùng được!"

Nghe vậy khiến khoé môi Hiên Viên Dạ run rẩy da đầu tê dại. Miễn cưỡng dùng được? Mệt cho nàng nghĩ ra a. Đúng là tự tạo nghiệt mà.

* * *

Trên đường cái.

Cửa hàng san san, phồn hoa. Dưới ánh trăng, càng tăng thêm mấy phần mê say mỹ lệ.

Hôm nay là ngày Hiên Viên hoàng triều một năm một lần mở hội đèn l*иg, đường phố xung quanh đều là giăng đèn kết hoa. Đèn l*иg có đủ loại hình dáng, trên có viết câu đối, ngày này thường là dịp các đôi trai gái tìm hiểu nhau. Xuyên qua một đám đông ồn ào, Tiểu Đàn có chút hưng phấn. Đôi mắt xoe tròn mở to nhìn bốn phía, giống như là một tiểu hài tử lần đầu tiên ra phố khiến Hàn Phượng Nguyệt không khỏi lắc đầu.

Tuy Hàn Phượng Nguyệt từ nhỏ đều đi theo sư phụ học tập nhưng cũng thi thoảng sẽ cùng sư huynh lén trốn sư phụ vụиɠ ŧяộʍ đi chơi nên cũng không quá xa lạ.

Hôm nay ở Đông hồ Thái tử tổ chức yến tiệc nhỏ mời các thiếu gia tiểu thư trong kinh thành, đương nhiên là Hàn Phượng Nguyệt cũng được mời.

Khi Hàn Phượng Nguyệt và Tiểu Đàn đi tới thì tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, kể cả Hiên Viên Dạ thường ngày không thích những yến tiệc như thế này cũng phá lệ đi góp phần. Bởi vì Hàn Phượng Nguyệt đi cho nên hắn cũng đi theo a nếu không đến nghĩ hắn cũng lười.

Một thân nữ tử hồng y nhưng không có chút tục khí, ba nghìn sợi tóc tùy ý buộc sau lưng mày không vẽ tự đậm mi không điểm mà sắc môi không tô nhưng thắm, trên người tản ra hương vị ngọt ngào.

Sau khi lên thuyền Hàn Phượng Nguyệt liền hướng tới chỗ Hiên Viên Dạ đang ngồi ngồi xuống tự nhiên như ở nhà.

Vô số ánh mắt hướng nàng phóng tới, nam tử kinh diễm, nữ tử vừa hâm mộ vừa ghen tị. Từ xa truyền đến một ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm Hàn Phượng Nguyệt, nói thật nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người không biết nàng đã chết biết bao nhiêu làn rồi.

Vương Nhược Mai cắn môi vò nát khăn đang cầm trong tay oán hận nhìn Hàn Phượng Nguyệt, lần đó phụ thân nàng ta cho người đi giải quyết Hàn Phượng Nguyệt nhưng không ngờ tử sĩ cha phái đi không người nào có thể trở về thì nàng ta và cha nàng ta đã biết kế hoạch thất bại, sau đó cha nàng trong triều liên tục bị hại bây giờ vẫn đang còn bị điều tra. Vương Kiến từng dặn dò Vương Nhược Mai tạm thời đừng động đến Hàn Phượng Nguyệt.

Nhưng làm sao Vương Nhược Mai có thể nhịn được. Thấy tiểu thư không ổn nha hoàn thϊếp thân bên cạnh nhẹ nhàng tiến lên đỡ lấy Vương Nhược Mai nhắc nhở khiến nàng ta không cam lòng thu hồi ánh mắt nhìn Hàn Phượng Nguyệt.