Chương 12

Cũng lúc đó trong người Hiên Viên Dạ có một âm thanh thúc dục.

"Lão bá! Ta muốn chúng nó!" Hàn Phượng Nguyệt không nói hai lời móc bạc ra trả.

Lão bá ngạc nhiên ngước lên nhìn, hai cuốn này lão đã đẻ đây rất lâu nhưng chưa tùng thấy ai hỏi đến, hôm nay cuói cùng cũng có người.. "Hai quyển này tặng người có duyên, cô nương nếu đã lấy nó âu cũng là duyên phận!" Lão bá ngước lên nhìn Hiên Viên Dạ và Hàn Phượng Nguyệt rồi nói.

"Lão bá! Không biết lai lịch của hai cuón sách này thế nào?" Hiên Viên Dạ cũng hiếu kỳ hỏi.

Lão bá nhìn hai người rồi tiếp tục nói về hai cuốn sách cổ. "Hai cuốn sách này đã có từ rất lâu trước đây, từ tổ tiên của chúng ta truyền xuống nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng có ai biết nó là gì."

Dừng lại một lúc, lão bá tiếp tục nói, "Ta phụng mệnh tổ tiên truyền xuống tìm người có duyên, tuy đã đi rất nhiều nơi nhưng chưa hề có ai hỏi đến hai cuốn này. Ta cứ nghĩ sẽ không chờ được người nhưng trời cao có mắt.. cuối cùng người ta chờ cũng xuất hiện. Hai vị, ta giao nó lại cho hai người!" Lão bá vội vàng nhét vào tay Hàn Phượng Nguyệt xong liền tiêu thất như chưa từng xuất hiện.

Hiên Viên Dạ và Hàn Phượng Nguyệt chấn kinh nhìn nhau.

Trước khi biến mất lão bá nhìn Hàn Phượng Nguyệt nói một câu khiến Hàn Phượng Nguyệt trầm mặt.

Xoay người bước lên xe không ai nói gì. Hiên Viên Dạ biết Hàn Phượng Nguyệt có bí mật không muốn nói ra, lúc đó lão bá đã nói gì với Nguyệt mà nàng trầm mặt như vậy, nhưng hắn sẽ chờ đến bao giờ nàng mở lòng nói rõ cho hắn biết.

Mà lúc này, Hàn Phượng Nguyệt chấn king vô cùng, lão bá đó biết nàng không phải người ở thé giới này. Cả đoạn đường nàng suy nghĩ miên man đến khi Hiên Viên Dạ nhẹ lay nàng mới biết đã đến nơi.

Bỏ qua tâm tình phức tạp, Hàn Phượng Nguyệt điều chỉnh tâm trạng của chính mình, thấy ánh mắt lo lắng củ Hiên Viên Dạ nàng nhẹ cười ý bảo không sao.

Thu hai cuốn sách vào lòng hai người xoay người xuống xe hướng bên trong đi tới.

Trước cổng Hà thúc đã đứng đó cung kính, "Tham kiến Tam vương gia, Đại tiểu thư!"

"Hà thúc! Cha nương ta đâu!" Hàn Phượng Nguyệt tiến lên hỏi.

"Đại tiểu thư! Lão gia và phu nhân ở chính sảnh!"

"Ừ!" Lướt qua Hà thúc Hàn Phượng Nguyệt lao nhanh tới chính sảnh, người chưa tới nhưng giọng đã đến nơi, "Cha, nương!"

"Ngươi còn biết cha nương ngươi là ai!" Hàn Triết hờn dỗi, nhìn sang Hiên Viên Dạ hừ lạnh, "Tham kiến Tam vương gia!" Hừ, nghĩ đến con gái bảo bối bị tên này lừa đi ông không cho Hiên Viên Dạ sắc mặt tốt.

"Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân không cần đa lễ, tiểu tế chịu không nổi!"

Hiên Viên Dạ khom người nói.

"Ba!" Mặt Hàn Phượng Nguyệt nháy mắt đỏ như cà chua, nhìn Hiên Viên Dạ da mặt thật dày. Lại nhìn sang lão cha, giông bão nổi lên khiến nàng nuốt nuốt nước miếng. Xong! Lần này xong rồi! Đó là lời Hàn Phượng Nguyệt nghĩ trong lòng.

"Cha!" Hàn Phượng Nguyệt nhún nhún vai kêu lên làm nũng.

"Hừ!" Không để ý.

"Cha à!" "Vẫn không để ý." Vậy con đi.. "

" Nha đầu chết tiệt! "Hàn Phượng Nguyệt chưa nói xong liền bị một tiếng gầm rú làm mất hồn.

Hàn Phượng Nguyệt co rúm cổ chạy lại Phượng Thanh Vân ôm eo làm nũng," Nương, người xem.. cha.. "lão cha giận lên rất đáng sợ nha.

Phượng Thanh Vân lắc đầu buồn cười nhìn nàng, nha đầu này chỉ khi lão cha nó giận dữ lên mới làm nũng a.

Hiên Viên Dạ khoé môi hơi nhếch lên. Tiểu Vương phi thật giảo hoạt.

Đám Mặc Ly buồn cươinf nhưng không dám cười cơ hồ là nhịn đến nội thương. Ai bảo nàng là Tiểu vương phi của gia bọn họ, chán sống rồi mới dám cười a.

Hàn Triết trượt xuống ba đường hắc tuyến. Nha đầu chết tiệt này, hừ! Nhìn sang Hiên Viên Dạ không nói gì xoay người bước vào trong. Hắn thật thương tâm a. Con gái lớn không giữ được.

Sau khi ai nấy đều yên vị xong xuôi Phượng Thanh Vân mới hành lễ với Hiên Viên Dạ" Những ngày qua Nguyệt Nhi làm phiền Tam vương gia rồi, thần phụ xin cảm tạ! "

Đứng dậy đỡ lấy" Nhạc mẫu đại nhân quá lời! "

" Để cảm tạ mong Tam Vương gia ở lại dùng cơm tối với chúng ta! "

" Hảo! "

* * *

Ăn xong Hiên Viên Dạ theo chân Hàn Phượng Nguyệt đi tới Tuyết viện.

Hàn lão cha nhìn theo chỉ biết thở dài thườn thượt. Phượng Thanh Vân một bên an ủi một bên nhìn tiểu tế càng nhìn càng thuận mắt.

* * *

Hàn Phượng Nguyệt đi tới một chỗ hoa viên u tĩnh bên dưới tán cây, ngồi ở bên hồ sen thưởng thức cảnh đẹp ở bốn phía.

Màn đêm buông xuống, Hiên Viên Dạ vừa đi vào hoa viên liền thấy được bóng người ngồi bên hồ sen, đôi mắt lành lạnh trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Hắn đi tới bên cạnh Hàn Phượng Nguyệt ngồi xuống:" Hôm nay nàng mệt rồi, đi ngủ thôi. "

Trong tay Hàn Phượng Nguyệt nâng một bình rượu cùng hai cái chén rượu, thấy Hiên Viên Dạ ngồi ở bên người, nghiêng đầu cười nói:" Ta cũng rốt cục chờ chàng được một lúc, đây là rượu Thanh Mai lấy trộm ra từ trong hầm rượu của cha ta, ông mà biết ta lấy.. mùi vị khá là tinh khiết, chàng chắc sẽ thích. "Nói xong cũng rót một chén cho Hiên Viên Dạ nếm thử.

Hiên Viên Dạ nhận lấy chén rượu, một luồng mùi hương của rượu thanh u ngọt lạnh tản ra bốn phía, hắn uống một hớp:" Ừ! Không tệ. "

" Chàng thích là tốt rồi. "Hàn Phượng Nguyệt lại rót cho mình một chén, loại rượu này mùi vị khá là thanh đạm, nàng thỉnh thoảng cũng sẽ uống một chút, chỉ là nàng càng thích rượu mạnh hơn.

Rượu dọc theo cuống họng mà xuống, mát lạnh ngọt thuần, lại làm cho cả người đều cảm thấy ấm áp, Hiên Viên Dạ rất tự nhiên duỗi ra một cái tay ôm lấy eo Hàn Phượng Nguyệt, tựa cằm ở trên vai nàng:" Nguyệt, ta rất thích."

Không biết là nói rất thích rượu, hay là đang nói rất thích người đưa rượu này.

Mùi long tiên hương dễ ngửi trên người Hiên Viên Da truyền tới quanh quẩn ở chóp mũi Hàn Phượng Nguyệt, tâm trạng nóng bức trong ngày hè nháy mắt yên tĩnh lại. Giống như có tác dụng làm cho Hàn Phượng Nguyệt bình tĩnh an thần, nàng yêu thích mùi vị trên người hắn.