Chương 10

"Nàng bị thương?" Hiên Viên Dạ nhíu mi hỏi.

"Chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại!"

Kéo Hàn Phượng Nguyệt ngồi lên đùi mình Hiên Viên Dạ chầm chậm xử lý vết thương xong bôi kim sang dược cho Hàn Phượng Nguyệt.

Tuyết y phường.

"Tứ nương! Mang tới vài bộ y phục!" Vừa vào đến cửa Hàn Phượng Nguyệt liền phân phó cho Tứ Nương.

Một lát sau, Tứ nương mang tới hai bộ y phục, "Hai bộ này là mẫu mới nhất của phường chúng ta! Mời tiểu thư xem qua."

Hai bộ y phục Tứ nương mang tới một bạch y, một hồng y. Lướt qua bạch y Hàn Phượng Nguyệt cầm lấy hồng y vào thay, sau một màn chém gϊếŧ nàng cảm thấy hứng thú với màu máu.

Khi Hàn Phượng Nguyệt thay đồ đi ra Hiên Viên Dạ nhìn đến ngơ người, không chỉ Hiên Viên Dạ mấy người đi theo đều kinh diễm, khi Hàn Phượng Nguyệt mang bạch y mang đến cảm giác như tiên không nhiễm bụi trần nhưng khi nàng vận vào hồng y thì lại có ý vị khác.

Chỉ thấy hồng y như lửa, mang trên người nàng thật đẹp giống như hồng y sinh ra chỉ dành cho nàng.

Hàn Phượng Nguyệt và Hiên Viên Dạ đều một thân hồng y, hai hồng y cạnh nhau nhưng không có làm lu mờ mà còn làm nổi bật từng người. Hiên Viên Dạ một thân hồng y như yêu nghiệt, Hàn Phượng Nguyệt lại như vưu vật trời ban, đứng cạnh nhau một đôi thiên kinh địa nghĩa.

Rời khỏi Tuyết y phường Hàn Phượng Nguyệt đi cùng Hiên Viên Dạ tới Tam vương phủ.

Trước cổng phủ Phúc quản gia đã dẫn toàn bộ hạ nhân đi ra nghênh đón.

"Tham kiến vương gia! Tham kiến tiểu vương phi!" Đồng loạt hô lên.

"Ừ!" Gật gật đầu bước đi bên cạnh Hiên Viên Dạ. "Thực nhanh.."

Hiên Viên Dạ nhìn trời cười tủm tỉm. Đùa. Vợ phải thu liền tay.

Trước đó Hiên Viên Dạ đã sai người trở về thông tri cả vương phủ đi ra nghênh đón tiểu vương phi.

Trên đường đi tới Ngọc Lưu Ly các của Hiên Viên Dạ hạ nhân đều tập trung ánh mắt đến đôi hồng nhân. Nam anh tuấn yêu nghiệt, nữ xinh đẹp tuyệt trần, hồng y kết hợp đến cực hạn tuy hai mà một. Thế gian một đôi sinh ra dành cho nhau.

Ngọc Lưu Ly các.

"Nguyệt! Nàng sẽ ở đây nhé!" Hiên Viên Dạ ôm Hàn Phượng Nguyệt ngồi trên đùi mình sủng nịnh nói.

Đứng lên đi dạo quanh phòng nhìn mọi thứ, "Được!"

Ngọc Lưu Ly các rất rộng nhưng chỉ có một phòng ngủ, phòng ngủ cũng rất rộng, phía sau còn có ôn tuyền nước nóng. Mùi thơm long tiên hương lượn lờ trong phòng mang tới cảm giác dễ chịu như mùi hương trên người Hiên Viên Dạ.

Ngoài phòng từng khóm trúc tía tươi tốt, hòn non bộ núi giả xinh đẹp.

* * *

"Oanh." Một tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, trong hoa viên ở hậu viện Ngọc Lưu Ly các, một đống tảng đá lớn nhỏ, sau khi bị một quyền của Hàn Phượng Nguyệt đánh vào, vỡ vụn thành mảnh nhỏ.

Đứng cách đó không xa là thủ hạ của Hiên Viên Dạ, đám người Mặc Ly sợ chết khϊếp khoé miệng không ngừng co rúm, không dám tin nhìn tiểu Vương phi của Vương gia bọn họ, thoạt nhìn qua cực kỳ bình thường, Hàn Phượng Nguyệt làm bọn ho thật kinh diễm.

Công lực cỡ như Vương gia bọn họ, muốn đánh vỡ tảng đá lớn cũng cần thực lực rất mạnh, thoạt nhìn tiểu Vương phi này một tí nội lực cũng không có, chiêu thức kỳ quái cũng không có, chẳng khác gì những tiểu thư yếu đuối e lệ, mà nhẹ nhàng đánh một quyền vào tảng đá một cái, khối tảng đá lớn liền hoàn toàn vỡ vụn, điều này sao có thể được?

Trong hoa viên, Hàn Phượng Nguyệt trong tay đeo bao tay, khoé miệng đắc ý cười, cực kỳ ngạo nghễ khiêu mi.

Tiểu Vương phi nhà bọn họ năm nay mới bao nhiêu tuổi a. Có để cho bọn họ sống không a.

Thấy vậy đám người sùng bái tiến thêm một cấp bậc mới. Tiểu vương phi của gia bọn hắn thật bưu hãn.