Chương 3-2

Thẩm Bình Tam nghĩ ngợi nói: “Nếu hoàng thượng chịu lấy ra cho Tứ hoàng tử

dùng, vậy chứng tỏ ở trong lòng hoàng thượng Tứ hoàng tử rất quan

trọng.”

Thiệu Ấn Hành lập tức tiếp lời. “Vậy ý tứ của hoàng thượng có khả năng để hắn làm thái tử.”

”Nếu hoàng thượng chịu cho Tứ hoàng tử dùng bí dược, đến lúc đó bố cục của

chúng ta ở trong triều phải thay đổi đôi chút.” Rất nhanh Sa Lãng Thần

đem tình hình ở trong lòng suy diễn một phen.

Thẩm Bình Tam nghĩ

ngợi nói: “Ý Vương Gia là nếu Tứ hoàng tử lấy được bí dược, thì bỏ qua

con cờ ban đầu, đổi thành ủng hộ Tứ hoàng tử sao?”

Sa Lãng Thần gật đầu.

Nói xong chuyện này, Thiệu Ấn Hành nhớ tới một chuyện khác, xin chỉ thị:“Vương Gia, cái đinh mai phục trong phủ ta đã nhổ xong một, còn diệt trừ cái đinh kia?”

Vì tranh đoạt ngôi vị thái tử, chư vị hoàng tử

đều được sự ủng hộ của vương gia, vì vậy ào ào hiến tặng mỹ nhân giai

lệ, cùng đủ loại kỳ trân dị bảo muốn lôi kéo hắn.

Bọn hắn bày tỏ

thái độ tốt như thế đồng thời cũng phái mật thám trà trộn vào vương

phủ, muốn dò xét động tĩnh của vương gia, muốn biết Vương Gia đến tột

cùng ủng hộ người nào.

Theo danh vọng cùng thế lực của Tĩnh An

vương ở Đại Thịnh Vương Triều, nếu có được đến ám trợ của vương gia, có

thể nói nắm vững phần thắng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Nhưng

trong những hoàng tử này, nhưng không phải ai cũng muốn lôi kéo Vương

Gia, trong đó có một hận không thể đẩy hắn vào chỗ chết.

Nếu

không phải thủ vệ vương phủ sâm nghiêm, tất cả thị vệ dưới tay hắn

nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ sợ Vương Gia đã sớm đã xảy ra chuyện.

Tuy biết người nhiều lần được phái tới là người nào, nhưng thứ nhất không

có chứng cớ xác thật, thứ hai vì ngại thân phận của đối phương, nên tạm

thời không động đến hắn được.

Sa Lãng Thần suy nghĩ một chút, chỉ thị: “Khoảng thời gian này ngươi nghĩ cách ly gián những người đó

trước, tạm thời đừng tự thân động thủ nữa.”

Thiệu Ấn Hành suy

nghĩ thêm một chút liền hiểu.”Ý Vương gia là không như Thái phu nhân và

Hồng phu nhân lúc trước, làm cho các nàng tự mình chó cắn chó, đấu lưỡng bại câu thương?”

Sa Lãng Thần gật đầu.

Cho nên trong

vương phủ có nhiều cơ thϊếp như vậy, bởi vì hoàng thượng tứ hôn cho hắn

đồng thời, cũng ban thưởng sáu mỹ nhân làm thϊếp cho hắn.

Sau đó, những quan lại quyền quý đối với hắn cầu xin cũng đi theo dâng lên mấy mỹ nữ, còn dư lại là mấy vị hoàng tử tặng.

Dù sao Tĩnh An vương phủ khá lớn, chứa đủ những cơ thϊếp này ôm mục đích

bất đồng đến gần hắn, vì vậy đối với những người tiến dâng mỹ nhân, bất

luận ai hắn cũng không cự tuyệt.

Bởi vì ở thời điểm cần thiết,

hắn cũng sẽ lợi dụng các nàng truyền lại tin tức hắn muốn lan rộng ra

ngoài, cũng cố ý phóng túng họ ghen tuông, gϊếŧ hại lẫn nhau.

Khi con cờ không còn hữu dụng thì hắn liền mượn tay của các nàng trừ đi.

Cũng tỷ như lúc trước sáu mỹ nhân do hoàng thượng ban tặng, tất cả đều chết trong tranh đấu cơ thϊếp.

Mặt Thiệu Ấn Hành lộ vẻ vẻ hưng phấn, một lời đáp ứng luôn. “Dạ, Vương Gia, chuyện này giao cho thuộc hạ làm, thuộc hạ bảo đảm nhất định ổn thỏa.”

Thấy hắn lộ ra nụ cười khát máu, Thẩm Bình Tam nhịn không được nhắc nhở:“Ngươi đừng làm quá đáng, ngược lại thêm phiền cho Vương Gia.”

Thiệu Ấn Hành tức giận liếc hắn một cái.”Chuyện này ta tự có chừng mực, ta làm việc còn có thể phạm sai lầm sao?”

Thẩm Bình Tam nói: “Ta xem bộ dạng ngươi muốn đại khai sát giới.”

”Hắc hắc, gϊếŧ người tính là gì, mượn đao gϊếŧ người mới lợi hại đấy. Đúng

rồi, Vương Gia, vị Vương phi kia…” Hắn còn chưa nói xong, liền nghe Sa

Lãng Thần nói: “Trước đừng động nàng, Bổn vương hoài nghi nàng là giả

mạo.”

”Nàng là giả? Nhạc Bình Hầu sao lớn mật như thế, dùng thế

thân lừa gạt Vương Gia, đây là tội lớn khi quân, hắn không sợ bị hỏi tội sao?” Thiệu Ấn Hành lấy làm lạ hỏi.

”Chuyện này Bổn vương chỉ hoài nghi, không có chứng cớ. Bình Tam, ta có việc giao ngươi làm.”

”Vương Gia xin phân phó.”

Sau khi có người cố ý cùng Sa Lãng Thần tận lực buông xuôi, trong vương phủ chuyện các cơ thϊếp lục đυ.c đấu đá càng ngày càng kịch liệt, mới ngắn

ngủn mấy ngày, lại có mấy cơ thϊếp chết oan chết uổng.

Nhưng

những sóng gió này không lan đến gần Triệu Như Hi, ở trong mắt người

ngoài, nàng chỉ là một vương phi bệnh tật lại không được sủng ái, không

ai đặt nàng trong mắt, vì vậy nàng yên lặng trải qua cuộc sống của mình, không chịu ảnh hưởng hỗn loạn bên ngoài.

Ngày hôm đó thấy trời

ngừng tuyết, mới vừa dùng đồ ăn sáng, nghe Phù Dung nhắc sắp tới lễ mừng năm mới, Triệu Như Hi chợt nhớ tới, tới thế giới này đã hơn một tháng,

lại cả ngày nhốt trong vương phủ, chưa từng đi ra xem bên ngoài thế

giới, vì vậy quyết định xuất phủ đi dạo một chút.

Nàng đi với cùng Uyển Uyển, Trăn nhi và Phù Dung, ngồi kiệu tới phố phồn hoa nhất.

Trên đường đi, từ Phù Dung nàng biết được, trong thành này ước chừng có hơn

triệu cư dân, là thành trì lớn nhất phía Đông Nam, phố xá náo nhiệt nhất nằm ở ngã tư giao giữa đường Nam Ly cùng đường Đông Huyền.

Sau

khi xuống kiệu, nàng ngước mắt nhìn quanh, đường phố Lai Ngọc Thành tựa

như bàn cờ, ngang dọc đan xen, ngay ngắn trật tự, vả lại vào cuối năm,

dân chúng mua đồ tết không ít, hai bên đường phố tiếng hò hét của người

bán hàng rong, rất náo nhiệt.

Nhìn mọi người lăng xăng, khóe môi

Triệu Như Hi hiện lên cười khẽ, từ từ đi dạo, khi thì tiến lên nhìn gian hàng đàng trước, lúc lại vào cửa hàng dọc hai bên đường nhìn một chút,

đối với mọi thứ đều hiếu kỳ không thôi.

Ở một gian bán sách mua

mấy quyển sách, sau khi ra ngoài Triệu Như Hi chợt ngửi thấy mùi thơm

của thức ăn, con sâu thèm ăn trong bụng của nàng động đậy, nàng không

nhịn được hỏi thăm Phù Dung. “Phù Dung, ngươi nói ở đây nhà hàng nào ăn

ngon?”

”Nhà hàng?” Phù Dung chưa từng nghe qua cách nói này,

nhưng nàng cũng cơ trí, lập tức nói: “Vương phi nói khách sạn hoặc là

tửu lâu sao?”

”Không sai.” Triệu Như Hi gật đầu.

”Muốn nói đến ăn, trong Lai Ngọc Thành nổi danh nhất là Đan Hoa tửu lâu, khách sạn Bồng Lai cùng quán ăn Đổng Tứ.”

”Những nơi này có món gì nổi tiếng?” Triệu Như Hi hỏi kỹ lưỡng, dự định hôm nay đi một tiệm nếm thử một chút trước.

”Đan hoa tửu lâu nổi tiếng vì xử lý các món cá, bọn họ có thể làm ra trên

trăm loại cá khác nhau, mà Bồng Lai khách sạn còn lại là...”