Chương 7

Thấy đại phu bắt mạch xong, Sa Lãng Thần lập tức lên tiếng hỏi thăm, "Lục đại phu, nàng làm sao vậy?"

"Xin hỏi Vương Gia, thân thể Vương phi phải chăng từng bị độc dược làm tổn thương?"

"Đúng vậy."

" Trong cơ thể Vương phi hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, chứng khí hư máu yếu, mới có thể bởi vì nhất thời không kìm chế được cảm xúc mà hộc máu bất tỉnh, về sau tốt nhất có thể tĩnh tâm điều dưỡng, tránh lại để cho vương phi quá mức xúc động."

"Đại phu cứ dùng thuốc tốt nhất để điều dưỡng cho vương phi."

"Vâng" Lục đại phu chần chờ chốc lát, mới lại nói tiếp: "Vương Gia, xin thứ cho lão phu nói thẳng, cho dù dùng thuốc tốt nhất điều dưỡng cho Vương phi, chỉ sợ...... Cũng không chống đỡ được quá lâu."

Nghe vậy, sắc mặt Sa Lãng Thần trầm xuống."Thật không có biện pháp sao?"

Đại phu thở dài lắc đầu, "Độc dược làm tổn thương phủ tạng của Vương quá mức trầm trọng, đã không có thuốc có thể chữa lành."

Trầm mặc giây lát, Sa Lãng Thần phất tay nói: "Mời

Lục đại phu đi xuống kê đơn thuốc đi."

Nhị quản gia Bào Nghi vâng lời dẫn đại phu lui ra ngoài.

Sau khi Đại phu rời đi, trên giường nhỏ Triệu Như Hi từ từ mở mắt ra, lúc vừa rồi đại phu đang bắt mạch cho nàng thì nàng đã tỉnh lại,

khuôn mặt tái nhợt của nàng quay lại, nhìn Sa Lãng Thần.

"Vương Gia nghe thấy rồi đó, ta sống không được bao lâu, cho nên xin ngươi giúp ta tra ra kẻ sát hại Trăn nhi là ai, nghiêm trị hung thủ, đừng để cho nàng vô tội chết oan, được không?"

"Bổn vương đồng ý ngươi, tuyệt đối sẽ tra ra hung thủ sát hại nàng cũng tăng thêm nghiêm trị." Ánh mắt Sa Lãng Thần đen lạnh thoáng hiện một chút tâm tư phức tạp nhìn chăm chú vào nàng, gật đầu đồng ý.

"Cám ơn." Nói tạ ơn xong, nàng mệt mỏi nhẹ khép mắt. Từ chỗ sâu trong thân thể truyền đến một luồng hơi lạnh buốt rùng mình, làm cho cả người nàng cuộn tròn lại.

Sa Lãng Thần thấy dường như nàng rất lạnh, cầm lấy cái chăn ở trên người của nàng cẩn thận dém chặt, quay đầu lại căn dặn Phù Dung đi lấy tới một lò sưởi để bên cạnh giường, nhìn sâu nàng mấy lần mới từ mép giường đứng lên, trước khi đi, hắn không quên căn dặn Phù Dung, "Chăm sóc tốt vương phi."

"Vâng" Phù Dung uốn gối đáp.

Phù Dung nhìn Uyển Uyển khóc sưng mắt lên vì cái chết của Trăn nhi, thở dài, "Uyển Uyển, tối nay ta canh giữ ở nơi này chăm sóc vương phi, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

"Không, Trăn nhi đi rồi, ta chỉ còn lại có vương phi, ta muốn ở lại đây coi chừng vương phi." Uyển Uyển liều mạng lắc đầu, không muốn rời khỏi phòng ngủ.

Phù Dung khuyên giải an ủi nói: "Ngươi ở lại chỗ này, vừa nghĩ tới Trăn nhi sẽ lại không nhịn được mà khóc, sẽ làm vương phi không thể yên tĩnh nghỉ ngơi, hay là trở về phòng trước đi, cũng thừa dịp lúc này dọn dẹp vài món quần áo cho Trăn nhi, đến lúc đó để cho nàng cùng mang đi."

Ở vương phủ nhiều năm như vậy, loại

chuyện này nàng thấy không ít, mặc dù trong lòng cũng vì Trăn nhi chết đi khổ sở không thôi, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận.

Nghe nàng nhắc tới như vậy, nước mắt Uyển Uyển lại chảy ra, nàng cắn môi nén lại, không dám khóc thành tiếng, gật gật đầu, lặng lẽ đi ra ngoài.

Sa Lãng Thần ra lệnh một tiếng, cả Tĩnh An vương phủ náo động lên, trong lúc nửa đêm đèn đuốc sáng trưng, bọn thị vệ ra ra vào vào, quanh đi quẩn lại tìm kiếm đầu mối, tìm kiếm hung thủ sát hại Trăn nhi

.

Tất cả hạ nhân ( người làm) và các phòng cơ thϊếp đều bị đánh thức, mỗi gian phòng đều bị lục soát cẩn thận, mỗi người đều bị tra hỏi cặn kẽ.

Ước chừng qua hai canh giờ, Thiệu Ấn Hành thân là thị vệ trưởng vương phủ đi vào phòng ngủ của Sa Lãng Thần, bẩm báo với hắn kết quả điều tra được.

"Bẩm Vương Gia, có một đứa tỳ nữ nói lúc giao ca giờ hợi, nàng chuẩn bị đi nhà xí thì thoáng thấy một bóng đen chạy về phía viện Tử La nơi đó. Thuộc hạ đi xem xét trước, phát hiện trước cửa viện Tử La có mấy vết máu khả nghi."

" Viện Tử La đã khóa là chỗ ở của Yến phu nhân, đối với chuyện này nàng nói như thế nào?" lông mày nhíu chặt lại Sa Lãng Thần hỏi.

"Nàng và tỳ nữ đều nói không nhìn thấy có người xông tới, vả lại bởi vì hôm qua bị Vương Gia phạt đóng cửa suy nghĩ mười ngày, vì vậy cả ngày nàng đều chưa từng bước ra cửa phòng một bước, nhưng thuộc hạ tiến vào lục soát, lại phát hiện xiêm áo dính máu này." Thiệu Ấn Hành lấy ra một cái áo choàng dính máu.

Vẻ mặt Sa Lãng Thần lạnh lùng liếc nhìn."Đây là áo choàng của người nào?"

"Là một tỳ nữ của Yến phu nhân, nhưng nàng kêu oan nói nàng không có gϊếŧ người, nàng nói sáng sớm hôm nay cái áo choàng đã không thấy đâu, nàng tìm xung quanh cũng không thấy, cũng không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong ngăn kéo, còn dính vết máu." Thiệu Ấn Hành bẩm báo chi tiết lời tỳ nữ nói.

Sa Lãng Thần suy nghĩ chốc lát, hỏi "Theo ý ngươi, chuyện này có phải là nàng gây nên hay không?"

Thiệu Ấn Hành phỏng đoán nói: " Hôm nay Trăn nhi đi ra ngoài thì mất tích, rất có thể là ở khi đó nàng bị người bắt đi, tiếp theo có người lặng lẽ mang nàng về vương phủ giấu đi, lại tùy thời sát hại nàng, sau đó vứt thi thể nàng đến trước cửa viện của vương phi. Thuộc hạ cho là, giữa Yến phu nhân và Vương phi không hề có hiềm khích, dường như nàng không có lý do sát hại Trăn nhi

, thuộc hạ hoài nghi hung thủ làm như vậy, có mục đích khác."

Nghe vậy, Sa Lãng Thần cũng có ý nghĩ giống thế, nhưng vẫn hỏi nói: "Ngươi hoài nghi hung thủ có mục đích gì?"

"Theo thuộc hạ thấy, có lẽ là vì giá họa." Thiệu Ân Hành phỏng đoán nói.

"Ý của ngươi là, có người nghĩ nhờ vào sát hại Trăn nhi tới giá họa cho Yến phu nhân?"

"Đúng vậy."

Sa Lãng Thần nói lên một chuỗi nghi vấn, "Nếu đơn thuần chỉ vì giá họa, hung thủ tại sao lại chọn tới thị tỳ bên cạnh vương phi, mà không chọn những người khác? Chỉ một thị tỳ cho dù bị gϊếŧ, làm sao sẽ đưa tới cái sóng gió gì, hung thủ nếu thật muốn hãm hại Yến phu nhân, sao không ở trong vương phủ chọn người càng thích hợp hơn, vì sao phải mạo hiểm nguy cơ bị người phát hiện, tốn công tốn sức lặng lẽ mang Trăn nhi từ bên ngoài về, lại tùy thời sát hại nàng, vứt đến trước cửa của Vương phi?"

Từ vết máu trên người Trăn nhi còn chưa khô lại có thể thấy được, lúc Trăn nhi bị gϊếŧ đúng vào khoảng trước hoặc sau giờ Hợi, như vậy có thể thấy được, đích thực nàng sớm đã bị mang về vương phủ, mãi cho đến ban đêm mới bị sát hại.

Mục đích hung thủ gϊếŧ nàng, tuyệt đối không chỉ đơn giản là vì giá họa cho Yến phu nhân

như vậy.

"Chuyện này......" Thiệu Ấn Hành bị hắn hỏi đến rồi, đi tới đi lui hai bước, suy nghĩ nói: "Chẳng lẽ hung thủ kia là vì vương phi mà đến?"

Tạm thời Sa Lãng Thần cũng không cách nào xác định mục đích thực sự của hung thủ ở đâu,

để đề phòng tổn thất

hắn căn dặn nói: "Ngươi phái thêm thị vệ ở gần viện vương phi ngủ âm thầm bảo vệ nàng. Còn nữa, hạn ngươi trong năm ngày tìm ra hung thủ."

Trong vương phủ lại xảy ra chuyện không nằm trong khống chế của hắn, có nghĩa rằng thủ vệ vương phủ xuất hiện chỗ sơ hở, hắn người thị vệ trưởng này khó thoát trách nhiệm.

"Vâng"

Thiệu Ấn Hành không dám

hai lời, một câu đáp ứng. Lúc trước tranh đấu gay gắt giữa những cơ thϊếp kia đều ở trong lòng bàn tay của hắn, vậy mà vụ án gϊếŧ người này lại hoàn toàn thoát ra khỏi lòng bàn tay hắn, đến nay còn không tra được hung thủ

ẩn chỗ tối là người phương nào, đây là sai sót của hắn, hắn không trách ai được.

"Mẹ...... Mẹ...... Con muốn trở về, mẹ dẫn con trở về nhà...... Mẹ...... Con rất đau...... Con không muốn ở lại chỗ này, mẹ dẫn con đi......" Đang ngủ mê man

Triệu Như Hi lẩm bẩm mê sảng.

Từ ngày đó sau khi bất tỉnh, ngày thứ hai nàng bị sốt cao, hôm nay đã là ngày thứ ba.

Sa Lãng Thần ngồi ở giường mép giường, nghe thấy tiếng mê sảng mơ hồ của nàng,

chân mày nhíu chặt lộ ra một vẻ hoang mang và

không vui.

Hắn không biết trong miệng nàng một mực kêu

mẹ là người nào, nghe không giống như là Diệp Thiếu Phi, hắn từng hỏi thăm Uyển Uyển, nàng cũng không biết, từ hai câu nói không ngừng lặp đi lặp lại của nàng muốn trở về, dẫn nàng về nhà, người này nghe giống như là người thân của nàng.

Nghe nàng lặp đi lặp lại như mê sảng, khuôn mặt lạnh lùng của Sa Lãng Thần càng ngày càng âm trầm, trong lúc bất chợt nhìn thấy nàng nói xong, khóe mắt đóng chặt lại chảy ra nước mắt, hắn cũng không nhịn được nữa tức giận nói, "Ngươi cứ như vậy không muốn ở lại đây, rất muốn rời đi như vậy sao?" Mà ngay cả trong giấc ngủ mê nghĩ đến cũng khóc!

Không biết có phải hắn trách cứ làm thức tỉnh Triệu Như Hi đang ngủ mê man hay không, giây lát sau, nàng từ từ mở mắt ra.

"Ngươi đã tỉnh?" Thấy thế, trên mặt hắn tức giận thoáng thu lại, mặt lộ vẻ vui mừng.

Cặp mắt khép chặt mấy ngày vừa bắt đầu có chút mơ hồ, sau một lúc lâu, tầm mắt mới rõ ràng, nàng đầu tiên là tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, hình như có chút mê mang, không biết mình đâng ở chỗ nào, nghiêng mắt nhìn thấy Sa Lãng Thần bên mép giường, nàng mới phục hồi tinh thần lại.

"Vương Gia, làm sao ngươi ở chỗ này?"

"Ngươi bị bệnh." Hắn đơn giản

đáp.

"Cho nên ngươi tới thăm ta sao?" Không biết vì sao, nàng cảm thấy

có chút vui vẻ.

"Ngươi có biết ngươi đã ngủ mê man ba ngày rồi không?" Thấy hai tay nàng chống lên giường,như muốn ngồi dậy, Sa Lãng Thần vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, cũng để nàng gối lên đầu vai hắn.

Nghe thấy mình ngủ mê lâu như vậy, Triệu Như Hi khó nén giật mình, tiếp mới phát hiện cùng hắn hình như quá thân mật, muốn hơi nhích ra một chút, nhưng đôi tay của hắn ôm lấy vai của nàng không để cho nàng lui ra, cũng cảnh cáo nói: "Đừng động."

Nàng không có cử động nữa, trên thực tế là bởi vì nàng phát hiện

toàn thân nàng không có một chút hơi sức, suy nghĩ muốn động cũng không nhúc nhích được, bị hơi thở hắn bao bọc, tim của nàng đập có chút nhanh, lỗ tai cũng có chút nóng, vì dời đi phần lúng túng xấu hổ này, nàng kêu lên một tiếng, "Ta đói quá."

"Phù Dung, mang cháo tới đây." Sa Lãng Thần lập tức dặn dò nói.

Đại phu nói nếu nàng tỉnh lại, tốt nhất đút nàng ăn chút cháo trước, làm dạ dày ấp áp rồi mới uống thuốc, bởi vì sợ nàng lúc nào cũng có thể sẽ tỉnh lại, vì vậy hắn sai người nấu sẵn cháo nóng tùy thời chuẩn bị.

"Vâng"

Phù Dung đem cháo nóng bưng lại, đang muốn đút cho nàng thì hắn chủ động nhận lấy bát nói: "Đưa cháo cho Bổn vương." Phù Dung không dám chống lại, dâng bát cháo lên

cho hắn.

Sa Lãng Thần một tay bưng chén, một tay múc cháo đút vào trong miệng nàng.

Triệu Như Hi thật sự quá đói, không có hơi sức lại đi phản đối cái gì, há mồm chậm rãi ăn từng miếng từng miếng, đồng thời trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ hắn lại cũng có lúc chăm sóc người chu đáo như vậy.

Thấy hắn vẫn nhìn chăm chú vào nàng, nàng bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, nàng mới tỉnh lại, đầu tóc nhất định rất rối loạn, cũng không biết khóe mắt có ghèn hay không, đang suy nghĩ lung tung như vậy thì nghiêng mắt thấy vẻ mặt Uyển Uyển tiều tụy bưng chén thuốc đứng yên tĩnh chờ một bên, nàng đột nhiên nhớ tới Trăn nhi chết thảm, ngực nhất thời nhéo đau.

"Đã bắt được hung thủ sát hại Trăn nhi chưa?" Tiếng nói nàng nghẹn lại, nhỏ giọng hỏi.

"Ngươi ăn xong cháo trước, Bổn vương sẽ nói cho ngươi biết." Từ trước đến giờ giọng nói của hắn lạnh lùng lúc này khó có được lộ ra vẻ nhu hòa.

Vì muốn mau sớm biết hung thủ là người ai, Triệu Như Hi không nói chuyện nữa, yên lặng ăn cháo hắn đưa tới, chờ ăn xong bát cháo, nàng ngước mắt dò xét nhìn hắn.

Sa Lãng Thần từ trên tay Uyển Uyển nhận lấy chén thuốc, lại dụ dỗ nói: " Uống thuốc trước lại nói."

Triệu Như Hi nhận lấy chén thuốc, không để ý nước thuốc cay đắng, uống một hơi hết."Bây giờ có thể nói cho ta biết rồi chứ?"

Sa Lãng Thần đuổi lui Uyển Uyển và Phù Dung."Các ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng" mặc dù Uyển Uyển rất muốn ở lại nghe Vương Gia nói người nào là hung thủ sát hại Trăn nhi, nhưng không dám chống lại mệnh lệnh, chỉ có thể cùng Phù Dung cùng nhau lui ra.

Đợi sau khi bọn họ rời khỏi, Sa Lãng Thần mới từ từ mở miệng, "Bổn vương đã tra ra hung thủ sát hại Trăn nhi là người nào, nhưng tạm thời không cách nào nghiêm trị nàng."

Nghe vậy, Triệu Như Hi lập tức bị kích động lên." Hôm đó ngươi rõ ràng đã đồng ý ta sẽ nghiêm trị hung thủ!"

"Ngươi hãy nghe ta nói trước." Hắn đè lại bả vai của nàng, giọng nói hòa hoãn

giải thích, "Đây chỉ là tạm thời, sau này Bổn vương nhất định sẽ xử tử nàng, trả lại Trăn nhi một mạng."

"Hung thủ là người nào? Vì sao

bây giờ ngươi không thể trừng phạt hung thủ?" Nàng bất mãn chất vấn.

"Bổn vương giữ lại nàng, còn có dụng ý khác. Về phần hung thủ là người nào, Bổn vương tạm thời không thể nói ra." Triệu Như Hi không nói một câu, lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn cái gì cũng không chịu nói, ngay cả hung thủ là ai cũng không nói cho nàng, đây là đang đùa bỡn nàng sao?

"Bổn vương không lừa ngươi, cho nên không nói với ngươi, cũng là vì tốt cho ngươi." Ngoài mẫu phi ra, đây là lần đầu tiên Sa Lãng Thần dùng giọng ôn hòa như thế để dỗ dành một nữ nhân.

"Ta không cần ngươi vì tốt cho ta, ta chỉ muốn biết hung thủ sát hại Trăn nhi là người nào? Còn có hung thủ vì sao phải gϊếŧ chết nàng?" Nàng không cách nào chấp nhận được lý do như vậy của hắn, kiên trì phải lấy được đáp án.

Sa Lãng Thần vẫn như cũ không nói ra."Chuyện này rất phức tạp, biết quá nhiều gây bất lợi cho ngươi, ta chỉ có thể đồng ý ngươi, đợi sau khi xong việc, nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời."

Triệu Như Hi cực kỳ tức giận, rồi lại không cách nào cưỡng ép hắn, nàng cụp mắt xuống, giây lát sau, quyết định, lại ngước mắt lên, nhìn hắn cố chấp khác thường.

"Ta dùng một bí mật trao đổi với ngươi." Nàng không cách nào đợi nữa, bây giờ nàng chỉ muốn biết hung thủ tàn nhẫn sát hại Trăn nhi

đến cuối cùng là người nào.

"Bí mật gì?"

"Là liên quan đến bí mật thân thế của ta." Nàng hơi tiết lộ một chút.

"Thân thế của ngươi?" Sa Lãng Thần hồ nghi nhìn nàng.

"Trước tiên nói ngươi trao đổi hay không." Nàng bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, muốn hắn đưa ra quyết định.

"Được, ngươi nói." Suy nghĩ thêm 1 chút, Sa Lãng Thần đồng ý, hắn cũng muốn nghe một chút nàng rốt cuộc có thể nói ra bí mật kinh người gì.

"Ngươi lúc trước hoài nghi không có sai, ta xác thực không phải Vu Nguyệt Oanh. Chính xác mà nói, là hồn phách trong thân thể này không phải Vu Nguyệt Oanh, nhưng mà thân thể vẫn đúng là Vu Nguyệt Oanh." Triệu Như Hi chậm rãi nói ra bí mật lớn nhất trên người mình.