Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi chưởng quỹ rời đi, tên thị vệ đưa họ tới dây, canh giữ ở ngoài cửa không có vào phòng, trong phòng trúc chỉ có Triệu Như Hi và Uyển Uyển.

Triệu Như Hi đẩy cửa sổ trúc ra, thấy bên ngoài trồng vài gốc hoa Ly, lúc này hoa trắng đầy cành, hoa nở như tuyết, cực kỳ xinh đẹp, nàng thưởng thức một lát, quay đầu lại hỏi Uyển Uyển, "Uyển Uyển, ngươi thấy Vương Gia đặc biệt hẹn ta tới nơi này, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Giao thừa đêm đó nàng làm hắn tức giận bỏ đi, ngày hôm qua nàng thấp thỏm không yên suốt cả ngày, nhưng đến trước khi ngủ hắn cũng không có tìm nàng nữa, nàng còn tưởng rằng chắc sẽ không có chuyện rồi, không ngờ hôm nay hắn lại đột nhiên hẹn nàng tới nơi này, nếu là có lời gì cần nói, ở trong vương phủ không phải cũng có thể nói sao, cần gì tới nơi này?

"Chuyện này...... Nô tỳ cũng không đoán ra."

Vẻ mặt Uyển Uyển cũng mờ mịt.

Triệu Như Hi khẽ thở dài."Quên đi, chờ hắn đến sẽ biết thôi."

Rất nhanh có người đưa lên trà và bánh, còn có một vị cô nương thanh tú mặc bộ váy màu xanh nhạt đứng hầu một bên, vì nàng pha trà.

"Vương phi nương nương, hiện tại trà đang pha tên là Ngọc Lâu Xuân, loại trà này tỏa ra một loại hương mật hoa, nước trà hiện lên màu xanh nhạt, sau khi vào cổ họng, trên đầu lưỡi còn lưu một mùi thơm mật hoa, thật lâu không hết, cực kỳ ngọt thuần."

Triệu Như Hi gật đầu một cái, nhận lấy một ly trà nóng nàng ấy mới vừa pha xong, đầu tiên ngửi mùi vị, lại nếm thử một chút, trong nước trà quả nhiên tản mát ra một loại hương mật hoa, sau khi uống xong, trong miệngdư âm ngọt thanh

thật lâu không tiêu tan.

"Thật sự là trà ngon." Nàng khen.

"Vương Gia cũng rất yêu thích loại trà này." Thị nữ khẽ cười nói.

"Vương Gia thường tới nơi này sao?" Nghe nàng ấy nhắc tới Sa Lãng Thần, Triệu Như Hi hỏi thăm.

"Trước kia Vương Gia thường đến, nhưng mấy năm nay rất ít tới."

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Sa Lãng Thần đi vào.

Trong nhà mấy người hành lễ với hắn, đợi sau khi hắn ngồi xuống, Triệu Như Hi mới đến bên trái hắn ngồi xuống.

Hắn phất tay cho lui thị trà cô nương và Uyển Uyển.

Đợi sau khi hai người lui ra ngoài, Triệu Như Hi thấy Sa Lãng Thần tự mình pha trà, lại chậm chạp không có ý lên tiếng, giống như hẹn nàng tới nơi này cũng chỉ là vì uống trà, đợi thêm chút nữa, nàng không nhịn được lên tiếng hỏi, "Xin hỏi Vương Gia tìm ta tới nơi này có chuyện gì?"

Hắn rót trà đã pha xong vào trong ấm trà ở bên cạnh, rót một ly cho nàng, lúc này mới ngước mắt dò xét nhìn nàng, nhàn nhạt phun ra hai chữ, "Uống trà."

Nàng sững sờ, ý của hắn là hắn đặc biệt tìm nàng ra ngoài uống trà sao?

"Khi còn sống mẫu phi rất yêu thích nơi này, lúc rảnh rỗi sẽ tới đây thưởng thức trà." Lời này của hắn giống như là đang giải thích với nàng cái gì.

"Mẫu phi ngươi qua đời bao lâu rồi?" Nghe hắn nhắc tới mẫu thân, Triệu Như Hi không khỏi cũng nhớ tới

mẫu thân đã qua đời, vẻ mặt không tự chủ nhu hòa mấy phần.

"Bảy năm." Sa Lãng Thần uống ly trà, sau đó giống như cùng nàng nói chuyện phiếm việc nhà, chủ động nói đến chuyện của cha mẹ, "Từ lúc ta chín tuổi năm ấy sau khi phụ vương qua đời, mỗi khi bà nhớ tới phụ vương thì sẽ tới nơi này, bởi vì năm đó bọn họ chính là ở trong rừng trúc gặp gỡ, mà Ngọc Trúc lâu trồng đầy trúc xanh, rất giống nơi năm đó bọn họ gặp nhau."

Nghe vậy, trong lòng Triệu Như Hi thầm kinh ngạc, hắn mời nàng tới đây, là muốn tâm sự với nàng sao?

"Ngươi với mẫu phi ngươi tình cảm khẳng định rất tốt." Nàng cảm thấy

hai người bọn họ thân thế có chút tương tự, đều cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên.

Phụ thân hắn khi hắn còn bé đã qua đời, mà cha nàng mặc dù còn sống, nhưng lúc nàng năm tuổi thì bởi vì nɠɵạı ŧìиɧ nên ly hôn với mẹ nàng, sau lần đó nàng không có gặp lại ông ta, có cha cũng như là không có vậy, sau lại nghe nói ông ta cưới đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ đó, còn sinh

được hai đứa nhỏ, cũng không biết còn nhớ có đứa con gái là nàng hay không.

" Bà là nữ tử dịu dàng nhất mà ta từng gặp." Sa Lãng Thần nói lời này thì ánh mắt liếc về phía nàng.

Nàng bị hắn ném tới ánh mắt không hiểu ra sao cả, đây là hắn đang mượn mẫu thân hắn tới chỉ trích nàng rất không dịu dàng sao?

Nhớ tới chuyện đêm giao thứa cắn hắn một cái, nàng không khỏi có chút xấu hổ sờ mũi một cái, bình thường nàng cũng là người rất ôn hòa, nếu không phải là hắn cưỡng hôn nàng trước, làm sao nàng cắn hắn!

" Chuyện trước kia của ngươi Bổn vương không truy cứu, về sau, ngươi phải tuân thủ phụ đạo, không thể lại có hành vi vượt khuôn phép, phải toàn tâm toàn ý phục vụ Bổn vương."

Nhìn hắn dùng vẻ mặt khoan dung đó nói ra loại lời nói bá đạo này, Triệu Như Hi vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, nàng nhìn hắn chằm chằm, ở trong lòng lại len lén oán thầm, nhất định không chịu nói ra lời hắn muốn nghe.

Nhìn thấy trên mặt nàng hơi lộ vẻ bất mãn, lông mày Sa Lãng Thần nhếch lên."Bổn vương tha thứ cho sự bất kính của ngươi, ngươi không có gì muốn nói sao?"

Nàng rất muốn nói nàng không làm được việc toàn tâm toàn ý hầu hạ hắn, nhưng trong lòng biết lời như thế nếu là nói ra, tuyệt đối sẽ chọc giận hắn, nếu hắn đã chủ động bày tỏ thiện chí, hình như nàng cũng không tốt bác mặt mũi của hắn, vì vậy nàng nghĩ

nghĩ, thử uyển chuyển nói: "Đa tạ vương gia khoan hồng độ lượng, nhưng mà thân thể ta không khỏe, sợ hầu hạ Vương Gia không tốt, cũng may Vương Gia còn có nhiều cơ thϊếp xinh đẹp như vậy, tin tưởng chắc chắn họ sẽ toàn tâm phục vụ Vương Gia."

Trên mặt hắn thoáng qua tức giận, hắn đã tha thứ cho nàng, nàng lại vẫn không biết điều, dùng loại lời này để đối phó hắn.

Thấy hắn như muốn nổi giận, Triệu Như Hi vội vàng lại bổ sung nói: "Vương Gia trước đừng nóng giận, hãy nghe ta nói hết, ta nói như vậy không phải đang tìm cớ, Vương Gia cũng biết ta từng uống qua độc dược, ta cũng không dối gạt ngươi, thân thể của ta bị kịch độc ăn mòn rất nghiêm trọng, là thật sự có tâm mà không có lực, không có biện pháp hầu hạ tốt Vương Gia."

Vẻ mặt nàng thành khẩn nhìn hắn, hy vọng có thể mượn cơ hội này hóa giải chuyện này.

Thấy hắn vẫn mang bộ mặt sa sầm, nàng nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc lại nói: "Ta biết rõ hôn sự của chúng ta là hoàng thượng ban tặng, Vương Gia lấy ta cũng là bất đắc dĩ, lại nói hai người chúng ta đều là người bị hại trong cuộc hôn nhân này. Nếu có thể, ta rất hi vọng chúng ta có thể chung sống hoà thuận, giống như người nhà, có thể quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, về sau nếu Vương Gia

muốn xem ta nhảy múa, ta rất hoan nghênh Vương Gia đến chỗ của ta, nếu như Vương Gia có cái gì phiền não, ta cũng rất vui vì Vương Gia chia sẻ."

Những lời này là nàng thật lòng, nàng thật rất hy vọng có thể cùng hắn chung sống giống như bạn bè thân thiết, điều kiện trước tiên là hắn đừng nói muốn cùng nàng viên phòng nữa.

Có lẽ là cảm nhận được thành ý của nàng, vẻ mặt Sa Lãng Thần hơi hòa hoãn một chút, nhưng mà giọng nói vẫn lộ vẻ lạnh lùng, "Chuyện của Bổn vương còn chưa tới lượt ngươi tới làm chủ."

Triệu Như Hi cắn môi khẽ cười."Ta không có muốn vì Vương gia làm chủ, ta chỉ nói ra ý nghĩ thật sự trong lòng ta, hy vọng có thể được vương gia tha thứ. Ừ, ta lấy trà thay rượu, vì chuyện ngày đó cắn vương gia cùng Vương Gia xin lỗi, xin Vương Gia đại nhân đại lượng chớ để ở trong lòng." Nàng giơ ly trà lên kính hắn, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Hắn bất mãn hừ lạnh, " Bụng của Bổn vương rất nhỏ, là một người có thù tất báo."

Tuy hắn nói như vậy, nàng lại nhìn ra trên mặt hắn vẻ lạnh lùng đã tan mấy phần, chỉ là ngoài miệng không thừa nhận, nàng bị chút tính trẻ con của hắn chọc vui, nụ cười càng thêm rực rỡ mấy phần.

"Tài đánh đàn của Vương gia là tinh sảo nhất ta từng nghe, người có thể đàn ra âm thanh hay như vậy, làm sao lại là một người có lòng dạ nhỏ mọn được. Hi vọng sau này ta nhảy múa thì Vương Gia có thể vì ta nhạc đệm, chỉ có tiếng đàn của vương gia, mới có thể làm cho ta quên hết mọi thứ, càng như hòa vào trong tình cảnh vũ điệu."

Lời khen ngợi này của nàng để cho một chút không vui còn lại trong lòng hắn toàn bộ tan biến, hắn chìm đắm vào nụ cười ấm áp của nàng ấy, cảm xúc từ từ trở lại bình thường.

Ban đầu khi cưới nàng, hắn không coi trọng nàng, biết được thân nàng mang kịch độc, cũng chưa từng nổi lên một chút thương tiếc, sai người chuẩn bị những dược thiện (đồ ăn có thuốc) kia chẳng qua là muốn giữ lại mạng của nàng, không để cho nàng chết quá sớm, muốn để nàng ở thời cơ thích hợp mới chết, dù sao một vương phi nếu chết rồi, cũng không phải là những thứ cơ thϊếp thấp kém kia có thể so sánh được, chỉ cần vận dụng thỏa đáng, liền có thể nhấc lên một phen gợn sóng.

Nhưng hôm nay, thế nhưng hắn lại không hy vọng nàng chết đi, muốn cho nàng sống lâu thêm một chút.

Giữa hai người giống như

hương trà tràn ngập trong phòng trúc, từ từ dung hòa, trong lúc thưởng thức trà, thỉnh thoảng nói mấy câu.

Triệu Như Hi không ngờ phát hiện, lúc này mình lại dần dần cảm thấy tự tại, không lại giống trước kia lúc mỗi lần nhìn thấy hắn, đều cảm thấy có chút áp lực gò bó.

Nàng nghĩ có lẽ do đã nói rõ với hắn, trong lòng không còn e ngại, vô ý thức coi hắn thành bằng hữu.

Lúc này hai người ngồi ở trong phòng, cũng đều không có phát hiện, ngoài phòng chỗ kín có một đôi mắt lạnh lẽo, xuyên thấu qua cửa sổ mở rộng, đang âm ngoan nhìn chăm chú hai người.

Mùng chín Tết, ngoài phòng tuyết bay rơi nhiều tán loạn, Thầm Bình Tam đi vào phòng sách, sau khi hành lễ với Sa Lãng Thần xong, mở miệng bẩm báo: "Vương Gia, Tứ hoàng tử bị thương nặng không chữa được, đã đi rồi."

Thiệu Ấn Hành đang trong phòng sách bàn bạc công việc với Sa Lãng Thần, nghe thấy lời nói của Thầm Bình Tam, nhíu mày nói: "Xem ra hoàng thượng vẫn không nỡ bỏ bí dược cho Tứ hoàng tử uống."

"Bí dược được luyện chế từ linh thảo không dễ dàng, hiện nay trong cung chỉ còn lại một viên cuối cùng, cũng không trách được hoàng thượng không bỏ được." Thầm Bình Tam nói.

"Bí dược này tuy có hiệu quả kỳ diệu, nhưng đối với người ngày thọ sắp hết lại không dùng được, hiện nay hoàng thượng tuổi già sức yếu, chỉ sợ tuổi thọ buông xuống, cho dù uống cũng không có tác dụng, còn không bằng lấy ra cứu chữa cho Tứ hoàng tử còn hữu dụng chút." Bởi vì

một số nguyên do, Thiệu Ấn Hành đối với vị hoàng đế này không có chút nào kính ý.

Sa Lãng Thần mở miệng nói: "Hắn chắc là muốn giữ lại bí dược cho Hoàng đế kế nhiệm."

"Hoàng thượng không lấy bí dược ra cứu chữa cho Tứ hoàng tử, có thể thấy được Tứ hoàng tử cũng không phải người thừa kế ngôi vị hoàng đế mà hắn vừa ý. Vương Gia, theo người thấy, trong lòng hoàng thượng người được chọn làm thái tử sẽ là ai?" Thầm Bình Tam hiếu kỳ

hỏi.

Sa Lãng Thần suy nghĩ chốc lát, nói: "Theo Bổn vương thấy, trong lòng hoàng thượng người vừa ý chắc là Đại hoàng tử. Năm ngoái Đông bắc bị nạn tuyết, hắn phái Đại hoàng tử đi Tuần sát tình hình tai nạn, đây là vì để cho hắn được dân tâm ủng hộ; còn có mấy năm này giao chiến với nước Đông Dương Quốc, hắn nhiều lần phái Đại hoàng tử làm đặc sứ, tự mình đến tiền tuyến khao thưởng ba quân, cũng là vì để cho hắn lấy được ủng hộ của binh lính."

"Nếu người được chọn làm thái tử

là đại hoàng tử, đối với chúng ta rất bất lợi." Trước nay khuôn mặt Thẩm Bình Tam luôn trầm ổn cương nghị lúc này hơi có vẻ nặng nề.

Thiệu Ấn Hành không sợ hãi chút nào nhướng mày."Sợ cái gì, đến lúc đó chúng ta sẽ kéo hắn xuống ngựa là được, chúng ta bố trí nhiều năm như vậy, không phải là vì ngày này? Chỉ cần Vương Gia ra lệnh một tiếng, ta liền gϊếŧ hắn không chừa mảnh giáp."

Mặc dù ngày thường khuôn mặt hắn âm nhu, nhưng hắn có một thân võ nghệ cao cường, tính tình cũng cực kỳ hiếu chiến.

Thầm Bình Tam giáo huấn: " Đánh gϊếŧ cũng không thể giải quyết tất cả vấn đề, nếu Đại hoàng tử dễ đối phó như thế, Vương Gia còn có thể đợi đến hôm nay sao?"

"Thầm Bình Tam, ta nói một câu ngươi liền chống đối một câu, ngươi là nhìn......"

Thiệu Ân Hành bất mãn hắn cứ luôn thích nhắc nhở mình, há mồm đang muốn phản đối thì đúng lúc Nhị quản gia Bào Nghi Thành cầu kiến.

"Thuộc hạ gặp qua Vương Gia."

"Chuyện gì?" Sa Lãng Thần hỏi.

"Bẩm Vương Gia, Sương phu nhân mới vừa trút hơi thở cuối cùng."

Sa Lãng Thần không truy hỏi nguyên nhân cái chết của nàng ta, chỉ dặn dò một tiếng, "Sai người chôn cất nàng tử tế."

"Vâng" Bào Nghi Thành lĩnh mệnh lui ra.

"Sương phu nhân này thật có thể chống đỡ, lại kéo nhiều ngày như vậy mới chết." Thiệu Ấn Hành xoa xoa cằm dưới, giọng nói chẳng hề để ý, giống như ngưòi chết không phải cơ thϊếp của vương gia, mà chỉ là con gà con vịt, nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên vô cùng hứng thú đứng dậy, "Vương Gia, ta lại đi trêu chọc xúi giục bọn họ, để cho các nàng tiếp tục chó cắn chó." Nói xong, hắn vội vã chào một cái,

tươi

cười đi ra ngoài.

"Vương Gia, tính tình Ấn Hành này chỉ sợ thiên hạ không loạn, cho phép hắn gây xích mích như vậy, có thể thêm loạn hay không?" Thầm Bình Tam có chút băn khoăn. Hắn lo lắng vị bạn tốt cùng nhau lớn lên này không có đắn đo đúng mực, làm hỏng chuyện Vương Gia dặn dò.

"Ngươi yên tâm, tính tình Ân Hành tuy hiếu chiến, nhưng ở trên chuyện quan trọng, trước nay hắn chưa từng làm sai." Sa Lãng Thần ngược lại không lo lắng, hắn dám giao chuyện cho Thiệu Ấn Hành, chính là tin tưởng năng lực của hắn.

Lại bàn về thế cục trong triều chốc lát, Trầm Bình Tam cũng lui xuống.

Sa Lãng Thần liếc mắt nhìn đồng hồ cát trên bàn, lúc này ước chừng cuối giờ Thân, đầu giờ Dậu.

"Hơi trễ." Hắn thì thầm một tiếng, do dự một chút, vẫn đứng dậy ra khỏi phòng sách.

"Vương phi, ngày hôm nay tuyết rơi lớn như vậy lại đã trễ như thế, sợ là Vương Gia sẽ không đến đâu." Trăn nhi nhìn thấy Triệu Như Hi đứng ở trước cửa sổ như đang chờ người, thì tiến lên phía trước nói.

Nàng không biết hôm mùng hai Vương phi và Vương Gia đến cùng ở trong

Ngọc Trúc lâu nói cái gì, chỉ là từ ngày đó về sau, giữa Vương Gia và Vương phi chung sống hòa hợp hơn rất nhiều, mấy ngày nay vào giờ Thân Vương Gia đều sẽ

sang đây xem Vương phi nhảy múa.

Mấy ngày nay Vương phi nhảy múa đều không giống nhau, nàng còn cùng Vương gia giải thích hàm ý của mỗi một điệu nhảy.

Ví dụ như nói có điệu múa gọi"Bạch xà", nói là chuyện xưa của một con bạch xà( rắn trắng) yêu một người thư sinh, còn có điệu nhảy gọi" Vương Chiêu Quân ", nói là thời xa xưa có một phi tử bởi vì không được hoàng đế sủng ái mà bị ép

đi hòa thân.

Sau đó Uyển Uyển nói với vương phi, "Vương phi, điệu múa ngài nhảy làm sao đều bi thương như vậy?"

Hôm sau Vương phi liền nhảy một điệu múa rất vui vẻ, nàng nói điệu múa kia gọi"Cảnh tượng huyền ảo", nói là một người vốn rất nghèo khổ, sau lại ngoài ý muốn nhặt được một cái chậu tụ bảo, thành phú ông, hắn cưới rất nhiều người đẹp làm vợ, mỗi ngày nghe nhạc tìm thú vui, trải qua cuộc sống sung sướиɠ, đến lúc tiểu thϊếp thứ mười sáu của hắn vì hắn sinh con trai thứ hai mươi lăm thì hắn đột nhiên ngã một cái, kết quả là đau tỉnh, sau khi tỉnh lại, phát hiện hắn chỉ là đang nằm mơ, hắn đột nhiên thông suốt hiểu ra, không lưu luyến hồng trần thế tục nữa, đi xuất gia làm hòa thượng.

Vương Gia xem xong điệu múa này, bình luận nói: " Điệu múa này mới nhìn rất vui vẻ, nhưng trên thực tế lại hiện lên tình đời tang thương nóng lạnh."

Lúc ấy Vương phi cười nói: "Vương Gia quả thật đúng là tri âm của ta. Luôn có thể nhìn ra ý cảnh ta muốn biểu đạt."

Trăn nhi có thể cảm nhận được, lúc vương phi đối mặt với Vương Gia thì đã không giống ban đầu bài xích như vậy.

"Ta không có chờ hắn, ta chỉ đang thưởng tuyết." Triệu Như Hi không muốn thừa nhận.

Thói quen loại sự tình này rất thần kỳ, nếu như mấy ngày liền đều cùng thời gian làm cùng một chuyện, sau đó đến đúng thời gian đó, sẽ không tự chủ được muốn đi làm chuyện kia, nếu như không làm, sẽ cảm thấy cả người không được thoải mái, đây chính là tâm lý học theo lời chế ước.

Nàng giống như bị Sa Lãng Thần chế ước rồi.

Mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều cố định vào giờ Thân sang đây xem nàng khiêu vũ, đột nhiên hôm nay không có tới, làm tối hôm qua đã nghĩ kỹ hôm nay phải

nhảy điệu gì cho hắn xem Triệu Như Hi có chút mất mát.

Nói giống như hẹn xong bằng hữu cùng ra ngoài chơi, ngươi đã làm tốt chuẩn bị, kết quả đối phương lại đột nhiên nói không đi, cũng thất vọng giống vậy.

"Nếu vương phi không chờ Vương Gia, bây giờ gió tuyết càng lúc càng lớn, vương phi cũng đừng đứng bên cửa sổ, để tránh bị lạnh." Trăn nhi khuyên nhủ. Nàng rất lo lắng thân thể Vương phi vốn không khỏe, một khi bị lạnh, sẽ càng thêm nghiêm trọng.

"Ừ." Triệu Như Hi đang muốn xoay người rời khỏi cửa sổ, chợt thoáng thấy bóng dáng Sa Lãng Thần xuất hiện tại trong tầm mắt, nàng chợt vui vẻ nói: "Hắn tới rồi."

Nàng không có phát giác lúc mình thoáng nhìn thấy hắn, tâm tình lập tức từ chỉ có năm độ ánh sáng, vèo chạy đến 100 độ sáng như vậy, cũng không tự chủ nở nụ cười vui vẻ.

Trăn nhi nhìn sang, thấy thật sự là Vương Gia, vội vàng quay đầu lại dặn dò Uyển Uyển và Phù Dung, "Vương Gia tới, mau chuẩn bị một chút." Nên pha trà thì pha trà, nên lấy đàn thì lấy đàn.

Nhưng ngay sau đó, Sa Lãng Thần chợt dừng bước lại, bởi vì Băng phu nhân và Yến phu nhân đột nhiên tới đây, một trái một phải đứng hầu ở bên cạnh hắn, vây lấy hắn như đang nói cái gì.

Khoảng cách quá xa, Triệu Như Hi nghe không rõ ràng, chỉ thấy không lâu sau, Sa Lãng Thần cùng với bọn họ quay người đi, mà hắn thậm chí ngay cả quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái cũng không có.

Tâm tình của nàng trong giây lát từ 100 độ ánh sáng, rơi đến chỉ còn lại một ánh nến.

"Các ngươi không cần chuẩn bị nữa, Vương Gia sẽ không tới." Nàng quay đầu lại nói, trong giọng nói cảm xúc xuống thấp, ngay cả Uyển Uyển luôn luôn cẩu thả cũng có thể nghe được.

"Vương Gia không tới?" Trăn nhi kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy mấy bóng lưng người rời đi.

Uyển Uyển và Phù Dung cũng theo tới nhìn, Uyển Uyển nghi ngờ hỏi, " Hai người bên cạnh Vương Gia kia là ai?"

"Nhìn bóng dáng bọn họ, hình như là Yến phu nhân và Băng phu nhân." Phù Dung nói.

"Hừ, hai con hồ ly tinh này." Uyển Uyển tức giận nhổ nước miếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »