Chương 2

Đôi mắt đen sẫm của Triệu Dịch lóe lên ánh sáng như dã thú, trong miệng đột nhiên có mùi máu lan tỏa, động tác của hắn ngừng một lát, đột nhiên nổi lên giận dữ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm nàng, đôi môi mỏng mãnh liệt tàn phá cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của nàng.

Chu Nhược Úy nghẹn ngào một tiếng, cả người ngã về phía sau. Toàn bộ người Triệu Dịch vồ lấy nàng và đè nàng xuống, nàng khó chịu giãy giụa dưới người hắn, nhưng sức lực chênh lệch lớn, nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn, đến cuối cùng, người chật vật ngược lại là nàng.

Triệu Dịch buông bàn tay đang giữ cằm Chu Nhược Úy ra, nàng kịch liệt thở dốc, bị sặc bởi rượu hợp cẩn, càng sợ hãi hơn trước hành động vỗ ngực nàng của hắn.

Triệu Dịch lẳng lặng nhìn nàng, "Hóa ra nàng thích uống rượu giao bôi như vậy"

Chu Nhược Úy tức giận đỏ mặt, vươn tay về phía trước nắm lấy gỡ ngón tay của hắn: "Triệu Dịch, đồ vô sỉ nhà ngươi!"

Sức lực của Chu Nhược Úy giống như gãi ngứa, Triệu Dịch thờ ơ nhìn nàng, không để ý mong muốn của nàng, một cánh tay lướt qua đầu gối nàng, cúi xuống ôm nàng vào lòng.

"Ngươi muốn làm gì?" Chu Nhược Úy túm lấy vạt áo của Triệu Dịch, giờ phút này lại căm ghét hai chân chính mình không thể tự do động đậy.

"Ta thích ôm."

Chu Nhược Úy nghẹn lời một hồi, không biết nên nói gì. Môi nàng run rẩy, nàng không nhịn được hỏi lại: "Quý Lam Chi, hắn thật sự giải trừ hôn ước với ta sao?"

Từ nhỏ tính cách Triệu Dịch đã có chút ảm đạm, nhưng hắn chưa bao giờ chủ động làm tổn thương nàng, thậm chí còn yêu mến nàng khá nhiều, cũng không cho phép bất cứ ai bắt nạt nàng, cho nên trong lòng nàng có chút sợ hắn, nhưng tin tưởng hắn sẽ không lừa gạt nàng.

"Ừm." Triệu Dịch trả lời rất nhạt nhẽo.

Ánh mắt Chu Nhược Úy tối sầm lại. Nàng thật sự không thể tin được Quý Lam Chi lại phụ bạc nàng, lúc đó đại phu nói mặc dù chân nàng lạnh, nhưng chỉ cần nàng được chữa trị tốt là có thể đứng lên trở lại, điều khiến nàng thật sự sợ chính là cung hàn.

Lúc đó, Quý Lam Chi mang vẻ mặt thâm tình trọng nghĩa nói rằng hắn tuyệt đối không phụ lòng nàng, Chu Nhược Úy biết tình hình cơ thể mình, làm sao nàng có thể nhẫn tâm hại Quý Lam Chi cưới nàng được chứ? Nhưng nàng còn chưa kịp nói điều gì, hắn liền thề rằng tuyệt đối sẽ không giải trừ hôn ước. Nhưng bây giờ Triệu Dịch lại nói với nàng rằng, Quý Lam Chi đã từ bỏ nàng.

Nếu Quý Lam Chi ban đầu lập tức cùng nàng giải trừ hôn ước, nàng sẽ không hận hắn, nàng oán hận chính là hắn đã cho nàng hy vọng, nhưng trong chớp mắt, lại làm ra thủ đoạn như vậy. Không, nàng không thể nghĩ như vậy, có lẽ Quý Lam Chi có nỗi khổ bất đắc dĩ.

"Đoạn thời gian trước hắn đã đón nữ nhi của Hình bộ thượng thư." Triệu Dịch đột nhiên lên tiếng.

Đôi mắt Chu Nhược Úy mở to, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở ra, nhưng nàng lại không phát ra được âm thanh nào, nàng Mạc, nữ nhi của hình bộ thượng thư...

Chu Nhược Úy vẫn còn nhớ mình rơi xuống hồ nước lạnh lẽo như thế nào, cũng chỉ vì Mạc tiểu thư thích Quý Lam Chi cho nên bí mật đẩy nàng xuống hồ. Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ chết, tuy nhặt được mạng sống trở lại, nhưng nàng là một thân thể đổ nát, lại không ngờ rằng Quý Lam Chi thật sự đã thành thân, đối tượng thành thân vẫn là Mạc tiểu thư cố ý muốn hủy hoại nàng.

Thấy Chu Nhược Úy ngây ngốc đến mức không nói nên lời, Triệu Dịch cũng không có nhiều phản ứng. Sự tức giận ban đầu của hắn đã được kìm nén xuống, giờ phút này hắn lại tức giận là dáng vẻ không muốn sống nữa của nàng.

Cơn đau ở cằm khiến Chu Nhược Úy tỉnh táo lại, đối mặt trước đôi mắt sáng ngời mà hung ác từ nhỏ đến lớn của Triệu Dịch, trong lòng nàng xót xa: "Triệu đại ca?"

"Không tin? Ngày mai ta đưa nàng đến gặp bọn họ một chút.” Khóe môi Triệu Dịch nở một nụ cười xấu xa, lạnh lẽo như một cơn gió lạnh xuyên thấu xương.

"Không, không cần." Sắc mặt Chu Nhược Úy tái nhợt, nàng không lý nào lại đi gặp người đã từng là hôn phu cưới một một cô nương gia hại nàng cả đời.

Chu Nhược Úy run rẩy khắp người, tức giận, bi thương và tuyệt vọng như một cơn sóng quét qua cơ thể nàng. Tại sao Quý Lam Chi lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy? Nàng chưa từng có lỗi với hắn, nếu hắn muốn giải trừ hôn ước, chỉ cần quang minh chính đại nói thì tốt, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng, dù sao đó cũng là lỗi của nàng, khó khăn trong việc sinh con. Nhưng Quý Lam Chi làm sao có thể lật lọng? Trước mặt mọi người một đằng, sau lưng mọi người một nẻo.

Chu Nhược Úy cảm giác được một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của mình, nàng quay mặt sang một bên nhìn Triệu Dịch: "Ta không biết người ta phải gả lại là huynh."

"Nàng biết thì như thế nào? Không biết thì như thế nào? Triệu Dịch lạnh lùng nói.

Chu Nhược Úy cảm thấy lòng bàn tay to trên eo nắm chặt lấy, khiến Chu Nhược Úy đang muốn chạy cũng không có cách nào trốn thoát, mà trong tình huống này bây giờ cũng không có chỗ để trốn, nàng im lặng một lúc.

Triệu Dịch đột nhiên đứng dậy, bế nàng đến nhĩ phòng bên cạnh: "Đi tắm, rửa mặt trước."

Chu Nhược Úy sợ hãi: "Chuyện này không nhọc phiền huynh, sảnh trước còn có tân khách, huynh vẫn nên đi chào hỏi đi."

Triệu Dịch cười khẽ: "Bọn họ nào có quan trọng bằng nàng chứ?"

Chu Nhược Úy tức giận đến đỏ mặt: "Đương nhiên quan trọng hơn ta, chuyện tắm rửa giao cho nha hoàn làm là được rồi."

Trong lúc nói chuyện, Triệu Dịch đã bế Chu Nhược Úy đi đến tịnh phòng, nha hoàn bà tử giống như không nhìn thấy bọn họ vậy.

Chu Nhược Úy vươn tay nắm lấy cánh tay hắn: "Huynh đừng có mà hồ nháo." Nàng đã lâu không gặp hắn, trước kia hắn có chút không thích nói chuyện, không cho người ta sắc mặt tốt, hôm nay ngược lại ảm đạm, khiến cho nàng không dám ở trước mặt hắn nói chuyện lớn tiếng.

Đi vào tịnh phòng, Triệu Dịch đặt Chu Nhược Úy lên trên noãn tháp (1) ở bên cạnh. Đầu tiên hắn đưa tay ra và kiểm tra nhiệt độ của nước trong thùng, sau đó quay đầu lại, nhìn người đang giãy giụa trên noãn tháp, tron mắt lóe lên một nụ cười.

(1) Noãn tháp: chiếc ghế ấm dài

Triệu Dịch bước lên phía trước, túm lấy nàng đang muốn bò đi, "Đi đâu?" ”

"Ta không tắm."

"Ta không ngủ cùng với người bẩn thỉu ." Triệu Dịch cúi mặt nói.

Sắc mặt Chu Nhược Úy hơi tái nhợt: "Vậy thì huynh đừng ngủ chung với ta."

Ngay khi lời này vừa nói ra, sắc mặt Triệu Dịch càng trở nên khó coi, giống như sắp nuốt chửng cả người nàng. Chu Nhược Úy sợ hãi đến mức trốn về phía sau, bàn tay hắn mò lấy trực tiếp kéo nàng thẳng đến trước mặt mình, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng bằng đôi mắt đen lạnh như băng.

"Không ngủ cùng ta, vậy nàng muốn ngủ cùng ai?" Triệu Dịch một tay từng chút một lột giá y trên người nàng ra, những viên trân châu trên giá y va chạm mà rơi xuống đất.

Chu Nhược Úy a lên một tiếng, nàng căn bản là không thể che được cho chính mình, không bao lâu đã bị hắn lột sạch sẽ, đôi mắt nàng đẫm lệ, cảm giác nhục nhã dâng lên từ sâu trong nội tâm.

Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trong hốc mắt Chu Nhược Úy, vẻ mặt Triệu Dịch càng trở nên lạnh hơn, đôi môi mỏng mím lại cứng ngắc, ôm nàng đi đến cạnh thùng gỗ, đặt nàng vào trong, một bên cầm một túi thơm nhanh chóng rửa sạch cho nàng.

Triệu Dịch quanh năm ở bên ngoài, làn da bị phơi thành màu cổ đồng, lúc lòng bàn tay to xoa lên làn da của nàng, tạo nên sự tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn và dịu dàng của nàng, làm nổi bật sự cương quyết của nam nhân và sự mềm mại của nữ nhân.

Chu Nhược Úy ngồi trong thùng gỗ, mặt đỏ bừng vì nước ấm, nàng nhắm mắt thật chặt, có phản kháng cỡ nào cũng vô dụng trước mặt hắn, nàng dứt khoát không nhìn hắn đang làm gì, coi đó như một nha hoàn thường ngày tắm cho mình.

Nhưng rõ ràng đó là bàn tay nam nân, nàng không thể coi đó là bàn tay nhỏ bé của nữ tử được. Thân thể Chu Nhược Úy run rẩy nhẹ nhàng dưới lòng bàn tay to lớn của Triệu Dịch, trên má càng thêm đỏ bừng.

Khung xương của Chu Nhược Úy rất mảnh khảnh, làn da rất trắng, chỉ cần dùng một chút lực là có thể để lại vệt đỏ. Mặc dù nhỏ nhắn, nhưng nàng có tất cả những gì nên có, chỗ cần gầy nên gầy, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, Triệu Dịch thỏa mãn nhếch môi.

Bàn tay nhỏ của Chu Nhược Úy nắm lại, vừa chặt vừa lỏng lẻo. Thời điểm nàng cảm giác được bàn tay Triệu Dịch nán lại trên ngực mình một lúc, nàng quả thực không nhịn được nữa, dùng nắm đấm nhỏ của nàng đập vào cánh tay hắn: "Lấy ra."

Triệu Dịch nhíu mày nhìn nàng: "Có muốn ta trói nàng lại tắm không?"

Sắc mặt Chu Nhược Úy xanh trắng, hắn làm sao có thể trở nên như thế này chứ? Nàng sốt ruột nói: "Huynh gọi nha hoàn đến, ta không muốn huynh tắm rửa cho ta."

Triệu Dịch cười lạnh một cái, lòng bàn tay ướŧ áŧ véo cằm nàng, ép nàng nhìn hắn, từng câu từng chữ nói: "Từ giờ trở đi, mọi thứ của nàng, vi phu sẽ đích thân tự làm hết."

Lời nói của Triệu Dịch vừa dứt, Chu Nhược Úy cảm thấy chấn động, cả người đều ngây ngốc, đích thân tự mình làm? Tại sao hắn phải làm điều đó cho nàng chứ, không phải có nha hoàn bà tử rồi sao? Cho dù ở Dịch Vương phủ không có nha hoàn bà tử, nàng cũng có nha hoàn bà tử hồi môn mà, hắn cũng không cần phải tự mình ấm ức như vậy đâu.