Chương 1

Có bốn gia tộc lớn ở Kim Lăng, Tống gia ở phía nam, Lý gia ở phía bắc, Chu gia ở phía đông và Phương gia ở phía tây, cả bốn gia tộc lớn chia ra chiếm bốn phương vị, hình thành cục diện mỗi phương đối đầu với ba phương còn lại.

Mùa đông lặng lẽ đến, thật lạnh lẽo, con đường phủ một lớp tuyết mỏng, sương sớm trên mái hiên đóng băng thành những viên ngọc trai trong suốt rủ xuống.

Vào những ngày lạnh, mọi người hoặc là ở trong nhà sưởi ấm hoặc là bận rộn chuẩn bị đồ đạc cho mùa đông, những con đường náo nhiệt ngày trước cũng trở nên tiêu điều. Hôm nay, nhiều người được bọc trong áo khoác bông dày, tay cầm kẹo hỷ do đội ngũ rước dâu phát cho, khuôn mặt tràn đầy vui mừng. Một số đứa trẻ tinh nghịch thò đầu ra ngoài cửa sổ, những đứa trẻ hoạt bát hơn đã chạy ra để đuổi theo phía sau đội ngũ rước dâu đang khua chiêng gõ trống.

Rất ít người sẽ đón dâu trong những ngày mùa đông lạnh giá, nhưng hôn sự giữa Dịch vương phủ và Chu phủ lại được định vào ngày hôm nay.

Vương gia là đệ đệ nhỏ nhất của đương kim thánh thượng, hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, nghe nói tính cách có phần ảm đạm, từng trải qua nhiều năm trên sa trường phía nam Tân Cương. Năm nay hắn trở về, đột nhiên thành thân, chỉ chưa tới một tháng, hắn đã thành thân với trưởng nữ của Chu phủ.

Nói đến Chu phủ, người dân Kim Lăng đều biết Chu thái phó. Chu thái phó khi còn trẻ đã phò tá thánh thượng, bây giờ ông dạy học cho thái tử, rất được văn nhân nhã sĩ tôn sùng, hai gia đình cũng là môn đăng hộ đối.

Trong phòng tân hôn của Dịch vương phủ, Chu Nhược Úy ngượng ngùng nhìn đôi giày da hươu từ phía dưới khăn trùm đầu màu đỏ, nàng lo lắng đến mức xoắn ngón tay. Nàng muốn cử động, nhưng đột nhiên nhớ ra hai tháng trước nàng rơi xuống nước, khí hàn xâm nhập vào cơ thể, cho đến nay thân thể nàng vẫn chưa hoàn toàn tốt, bị thương nhiều nhất chính là đôi chân, nàng vẫn chưa có sức để đi lại.

Nhưng nàng nhớ nam nhân kia nói dù nàng có trở thành thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không ghét bỏ nàng, hắn nói sẽ cưới nàng trong thời gian nhanh nhất, hắn biết cuộc sống ở nhà nàng không tốt, kế phu nhân hà khắc, Chu thái phó tính tình nhẹ dạ, không quản đến hậu trạch.

Chu Nhược Úy đợi đến hôm nay, nàng lúc trước rất cố gắng phối hợp với đại phu để hồi phục, cơ thể gần như tốt, nhưng hai chân chịu khí hàn quá nặng, nàng không thể xuống đất đi bộ, hôm nay lúc đón dâu, nàng nằm trên lưng của đường huynh, sau đó được tân lang đón lấy.

Dọc theo đường đi, hắn ôm nàng thật chặt, không để nàng bước một bước nào, cho đến lúc này nàng mới ngồi ở trên giường, tim nàng vẫn còn đập thình thịch. Nàng vẫn luôn yêu hắn, nhưng vẫn giữ lễ, nếu hôm nay hắn không phải là phu quân của nàng, nàng sẽ không để cho hắn ôm. Nàng cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ kia ôm nàng hết sức vững vàng, không làm cho nàng cảm thấy một chút khó chịu, nàng an lòng hơn lại có thêm chút ngại ngùng.

Cân như ý từ từ vén khăn trùm đầu màu đỏ lên, đôi mắt như thủy tinh của nàng dời đến dưới ánh nến, lộ ra một sự xấu hổ khó tả, nàng ngước mắt lên, nhưng nụ cười ở khóe môi lại đông cứng: "Triệu, Triệu đại ca." Chu Nhược Úy nhìn đến nghẹn lời: "Sao huynh lại ở đây?"

Chu Nhược Úy quá mức giật mình, hỏi xong, nàng nhìn đối phương một cách chăm chú, đối phương mặc áo quan màu đỏ, ánh mắt nham hiểm nhìn nàng.

"Nhược Úy, vi phu không ở đây thì nên ở đâu?" Triệu Dịch nheo mắt, vẫn lẳng lặng nhìn nàng với đôi mắt đen dữ tợn.

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Chu Nhược Úy cảm thấy sau lưng nổi lên một cơn ớn lạnh, nàng không khỏi rùng mình.

Ánh mắt Triệu Dịch hơi tối sầm lại, hắn chậm rãi đi đến chậu than, dùng kẹp sắt nghịch than trắng thượng đẳng, khiến than cháy càng mạnh. Lửa than cháy phát ra âm thanh lách tách, ánh lửa hắt vào mặt hắn.

Chu Nhược Úy sững sờ hồi lâu, đột ngột đứng lên, nàng quên mất chân mình bất tiện, thân thể nặng nề ngã về phía trước, phát ra tiếng động lớn. Nàng cắn môi đau đớn, nhìn nam nhân nửa ngồi xổm, nàng kìm nén mùi máu xông đến cổ họng rồi mở miệng: "Ta là gả cho Quý Lam Chi, không phải Triệu Dịch ngươi!"

Khuôn mặt đầy hoảng sợ của Chu Nhược Úy rơi vào trong đôi mắt đen láy của Triệu Dịch, hắn không lập tức bước lên phía trước giúp nàng, mà ngược lại nhìn nàng một cách trịch thượng: "Không ai nói với nàng rằng vào ngày thứ ba nàng xảy ra chuyện, Quý Lam Chi đã giải trừ hôn ước với nàng hay sao? Mà ta ngày đó từ Nam Cương trở về liền đến nhà nàng cầu hôn, và cha nàng cũng đã đồng ý? "

Chu Nhược Úy há to miệng, ánh mắt thẳng thắn nhìn hắn: "Triệu đại ca, huynh đang nói gì vậy?" "

Ba người Chu Nhược Úy, Triệu Dịch và Quý Lam Chi thuở nhỏ chính là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, về sau nàng và Quý Lam Chi đính hôn, Triệu Dịch đi Nam Cương. Nhưng ai đó hãy nói cho nàng biết tại sao Quý Lam Chi lại giải trừ hôn ước với nàng? Mà Quý Lam Chi nói hắn không ghét bỏ nàng, bất kể thế nào cũng sẽ ở bên cạnh nàng, thật sự là không muốn liên quan gì đến nàng nữa sao? Ai đó hãy nói cho nàng rằng tất cả điều này chỉ là một giấc mơ đi?

Chu Nhược Úy ngẩng mặt lên với vẻ không dám tin: "Không đúng, chuyện này không thể nào..."

Triệu Dịch chậm rãi đưa tay ra, duỗi thẳng đến mũ phượng trên đầu nàng, cúi xuống bế nàng ngồi lên giường rồi mới ngồi xuống, sau đó xoay người cầm theo hai ly rượu ở trên bàn: "Nhược Uý, đến lúc uống rượu giao bôi rồi."

Chu Nhược Úy chợt nhìn Triệu Dịch, đôi mắt đen láy gợn sóng giống như một cái giếng sâu, trong đó không có dấu vết ưu tư phập phồng. Nước mắt nàng vô thức rơi xuống, nước mắt trong suốt làm ướt xiêm áo, nàng khàn giọng nói: "Triệu đại ca, những gì huynh vừa nói là giả, đúng không? "

Quý Lam Chi đã nói, hắn nói cả đời này của hắn cũng chỉ sủng ái một mình nàng, lời thề của một người làm sao có thể thay đổi trong chớp mắt chứ? Nhưng nàng cũng biết rất rõ nam nhân trước mặt này, Triệu Dịch sẽ không nói dối, cho tới bây giờ cũng chưa nói dối nàng bao giờ.

Triệu Dịch không lên tiếng, đưa rượu hợp cẩn đến trước mặt nàng.

Trong mắt Chu Nhược Úy lóe lên một tia hoảng sợ, đột nhiên trong đầu nàng lóe lên tất cả mọi thứ từ sau khi mình bị thương, lời thề non hẹn biển của Quý Lam Chi, nha hoàn bà tử chăm sóc bên người, mọi thứ đều trở nên rõ ràng, nhưng sau đó lại trở nên mờ nhạt.

Không biết từ khi nào Quý Lam Chi đã không còn xuất hiện trước mặt Chu Nhược Úy nữa, nàng còn tưởng rằng hắn đang bận, bận rộn việc hôn sự của bọn họ. Về sau, nha hoàn bà tử dần không tận lực.

Chu Nhược Úy không phải là không có cảm giác, chỉ là nàng không để ý đến chuyện này, nàng đã lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi Quý Lam Chi đến đón nàng, nhưng tại sao bây giờ người đứng trước mặt nàng lại là Triệu Dịch, tại sao? Tại sao chứ!

Cả Triệu Dịch và Chu Nhược Úy trầm mặc im lặng một lúc.

Triệu Dịch đột nhiên nói: "Đại phu nói nàng cung hàn nghiêm trọng, khó có thể có con, nàng cảm thấy Quý Lam Chi sẽ lấy nàng sao?" Từng câu từng chữ của hắn như một trận mưa đá giá rét từng viên một đập vào người nàng.

Sắc mặt Chu Nhược Úy lập tức tái nhợt, tay nhỏ vung lên đẩy rượu hợp cẩn trước mặt ra, rượu hợp cẩn trong ly làm đổ lên cả người Triệu Dịch. Mặt hắn không đổi sắc nhìn nàng, tay nới lỏng một chút, ly rượu rơi xuống đất, hắn cầm ly rượu trong tay kia uống một ngụm, dùng lòng bàn tay lớn kéo nàng đến trước mắt, môi mỏng dùng sức chặn lại môi nàng.

Hơi thở nam nhân nồng nặc, giữa môi và răng đều tràn ngập mùi rượu, Chu Nhược Úy lắc đầu, mũ phượng rơi xuống đất, mái tóc đen trở nên lộn xộn. Do nàng vẫn đang giãy giụa, hắn đẩy nàng lên giường nhỏ.