Sáng sớm, Đỗ Cảnh Nguyên thật sự không yên giấc được. Nàng cứ đi qua đi lại cả buổi, lo lắng đến nổi miệng khô khốc nứt nẻ, mặt mũi xanh xao như thiếu sức sống. Vừa đặt mông ngồi xuống, Lê nhi đã chạy lại gõ cửa mấy cái.
"Nhị tiểu thư, nô tỳ đã thăm dò được rồi."
Nàng đang muộn phiền nhưng khi nghe tiếng Lê nhi nàng như có hi vọng. Ngay lập tức đứng dậy chạy lại phía cửa, nói lớn. "Lê nhi em mau nói đi."
"Văn công tử không sao chỉ là vết thương ngoài da. Nô tỳ cũng đã hỏi đại phu khám Văn công tử, quả nhiên là như vậy. Văn công tử vẫn ổn, người đừng lo."
Khi nghe lời nói ấy, gánh nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng hạ xuống. Văn Xương không sao nàng cũng yên tâm hơn chút, nhưng việc đầu tiên nàng nghĩ là làm sao ra khỏi cánh cửa này. Bực bội không thể làm gì, đường đường là nhị tiểu thư Đỗ gia danh môn giờ đây lại phải giam giữ ở nhà không thể tự do. Đang chửi thầm trong lòng, không phải Đỗ Tự Cầm thì hiện tại nàng đâu khổ như vậy.
"Nhị tiểu thư, hôm nay là ngày giỗ của phu nhân."
"Mẫu thân..." Nghe đến lại vui mừng, nếu mượn cơ hội ngày giỗ của mẹ để được ra ngoài thì nàng nhất định sẽ dạy dỗ Đỗ Tự Cầm một trận.
"Lê nhi em đi nói phụ thân, ta đã biết lỗi sau này không dám nữa. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ nên ta cũng muốn thắp người một nén nhang."
"Vâng."
Nàng bình tĩnh lại bàn ngồi xuống ghế, rót cốc trà, vừa nhấp môi đã phun ra. Trà đã nguội từ lâu, vừa lạnh vừa đắng rất khó uống. Nhè lưỡi nhả cặn bã trà ra, nhìn trong ấm cũng chẳng có bao nhiêu nước chỉ toàn là xác trà.
[...]
Ngày giỗ lần thứ 18 này thật sự giống như mọi năm, hoành tráng nhiều thức ăn đắt tiền. Người người ra ra vào vào, tấp nập người qua lại, biết bao nhiêu khách khứa. Đều là những thương nhân giàu có, buôn bán nhiều năm cũng coi như có của ăn của để.
Đỗ Thất Sơn cùng Diệp di nương đi chào các quan khách. Luôn giữ nụ cười trên môi suốt cả buổi, ít lâu mới ngậm mồm một chút. Người trong biệt viện đã đầy đủ cả rồi, ông cũng nên thay xiêm y để làm lễ.
Lê nhi đã bước đến, thay mặt cho nàng nói vài lời: "Lão gia nhị tiểu thư nói, người đã biết lỗi. Cũng mong lão gia thả người để thắp phu nhân một nén nhang. Không biết lão gia có đồng ý không?"
Ông im lặng một lúc, nhưng Diệp di nương bên cạnh đã tiếp lời. Bà nói: "Nguyên nhi tính tình nóng nảy, hơn nữa hôm qua còn xích mích với lão gia e là đòi ra ngoài cũng có nguyên do."
Đỗ Thất Sơn hơi bất ngờ nhìn Diệp di nương. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hôm qua đúng là ông hơi lớn tiếng thậm chí còn đánh nàng một cái, trong lòng ông cũng có chút hối hận. Ông nói: "Ý ngươi là gì?"
"Hôm qua nhị tiểu thư đã trốn ra ngoài hẹn hò, nếu lỡ đâu có người nhìn thấy thì không hay. Nhưng trong số những khách mời này có ai nhìn thấy nhị tiểu thư hẹn gặp tình lang thì sao? Theo thϊếp thấy tạm thời đừng thả nhị tiểu thư, để đến khi buổi tiệc kết thúc thì thả ra cũng không muộn. Như vậy mọi người tránh việc gặp nhị tiểu thư rồi nhớ đến chuyện hôm qua rồi đồn thổi thì không hay."
Ông nghe vậy cũng đồng tình gật đầu, Lê nhi thấy mà không dám nói. Thân phận chỉ là người hầu sao dám mồm mép được, mà nghe Diệp di nương nói mà em không tin, trên đời này có loại người như thế sao. Hơn nữa Đỗ Thất Sơn cũng cho là hợp lý, "Vậy theo ý ngươi đi."
"Lão gia, còn nhị tiểu thư. Rõ ràng hôm nay..." Diệp di nương ngắt ngang lời nói của em. Tỏ vẻ hiền thục nói: "Đây là cách tốt nhất để bảo vệ danh tiếng cho nhị tiểu thư. Dù sao cũng là thắp hương, vậy thì đợi sau khi buổi tiệc kết thúc đi."
Lê nhi tức giận thay cho chủ tử, dựa vào đâu mà quyết định. Thắp một nén nhang cho mẫu thân mà cũng phải đợi đến khi kết thúc, nghe mà tức cười. Lê nhi bỏ đi, về lại phòng của nàng cũng trình tự những gì nghe được. Nhưng trái lại nàng chỉ bật cười, dù sao ông cũng chỉ biết lo cho danh tiếng mình thôi.
Diệp di nương bước vào phòng nữ nhi của mình, ngắm nhìn nhan sắc Đỗ Tự Cầm qua gương đồng. Bà hết lời khen ngợi, nhẹ nhàng chải tóc cho cô. "Cầm nhi, mẹ đã ngăn ả nha đầu đó ra khỏi phòng rồi. Con nhớ phải thể hiện tốt trước mặt các vị phu nhân để lọt vào tầm ngắm của bọn họ. Sau này chúng ta không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa."
Đỗ Tự Cầm mỉm cười gật đầu, bản thân mình tự tin có thể thắng. Đây là cơ hội để đổi lấy một gia đình giàu có, về làm dâu không cần sợ bất kỳ ai. Cô được Diệp di nương đưa ra gặp mọi người, ai nấy đều trầm trồ trước vẻ đẹp của cô, đặt biệt là đám đàn ông lớn tuổi kia, còn những vị phu nhân ngoài mặt cười nhưng thật chất là đang mỉa mai. Ngày giỗ mà làm như ngày cưới không bằng, ăn mặc lòe loẹt, trang điểm đậm dày cộm lên mặt.
[...]
Hoà Thành là kinh đô của Đại An, nơi nhiều bề dày lịch sử và lâu đời. Cửa thành rộng lớn nhiều người dân ra vào thành, nhiều binh sĩ mặc áo giáp xếp hạng dài đi vào. Dẫn đầu là Nam An Vương Triệu Khiêm, người có chiến công lãy lừng. Cưỡi ngựa trên lưng, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh tanh vốn có, dù có rất nhiều người dân hô hoán chào mừng thắng trận nhưng chàng chưa từng cười hay biểu hiện gì mới lạ trên khuôn mặt.
Dòng người di chuyển không ngừng, nhiều người ra xem náo nhiệt, cách đây một tháng huyện Vị xảy ra chiến tranh, nhiều binh sĩ bỏ mạng. Nhiều người không dám ra trận cứu giúp, chỉ có Nam An Vương tình nguyện nhận trọng trách này. Mới đây đã giành lại huyện Vị, vì thế đại công cáo thành[1] trở về Kinh Đô.
[1] Đại công cáo thành: thành ngữ chỉ sự thành công to lớn, vẻ vang sau một thời gian nỗ lực, cố gắng làm việc.
Vừa vào cung, đứng trước Vĩnh Hưng điện, công công nhanh chân tiếng đến tiếp đón. Quỳ xuống hành lễ. "Điện hạ, chúc mừng ngài đại công cáo thành. Người vất vả rồi."
Chàng gật đầu một cái, tay biểu thị công công đứng lên. Thấy vậy ông đứng dậy cuối đầu, Triệu Khiêm nói: "Bệ hạ đâu?"
Công công cười đáp: "Bẩm điện hạ, bệ hạ bên trong chờ người." Ông đưa tay mời chàng.
Chàng từ huyện Vị về đây liền vội vã vào cung, áo giáp cũng chưa thay nhưng những thứ này đều là đặt quyền của Nam An Vương do Tiên Hoàng ban. Nếu những tướng sĩ khác bắt buộc phải cởi bỏ áo giáp mặc quân phục mới được diện kiến Thánh Thượng.
"Bệ hạ." Chàng cúi người chấp tay hành lễ.
Thánh Thượng đang xem tấu chương, ngước lên nhìn là chàng không khỏi vui mừng. "Hoàng thúc, miễn lễ, miễn lễ."
Đi đến trước mặt Triệu Khiêm, bệ hạ không tin được. Mới vài tháng xa cách mà chàng đã ốm đi nhiều rồi. Đối với bệ hạ chàng như cha mình, bởi vì từ nhỏ đã chăm sóc yêu thương người nên bệ hạ cung kính hiếu lễ với chàng. Triệu Khiêm im lặng một lúc cũng khá lâu, giờ mới lên tiếng.
"Lần này Đại Mạc tấn công nước ta chắc chắn có chủ ích. Huyện Vị là nơi ẩn nấp tốt hơn nữa đất màu mỡ, lúc đầu lợi thế thuộc về chúng nhưng sau khi có quân tri viện thì đã áp đảo một chút. Hiện tại huyện Vị vẫn an toàn."
"Tốt rồi. Như vậy không sao nữa." Bệ hạ vỗ vai chàng mấy cái nói tiếp: "Hoàng thúc người muốn thưởng gì?"
"Vi thần là con dân Đại An, ra sức vì nước vì dân không dám kể công. Còn về phần thưởng...Nam An Vương phủ không thiếu thứ gì nên không cần đâu."
Thánh Thượng bật cười. "Trẫm quá hiểu con người khanh. Nói đến vàng bạc châu báu đương nhiên người không muốn. Vậy thì thành thân thì sao?"
Triệu Khiêm khó hiểu nhìn bệ hạ, hỏi lại: "Người nói vậy là có ý gì?"
Bệ hạ đi lòng vòng, im lặng một chút mới nói: "Trong các quan đại thần người nào người nấy đều không phục trẫm. Cũng muốn lật đổ trẫm, nhưng chúng không dám làm gì, vì vậy phải mượn những thế lực gia tộc lớn. Trong đó Trần tướng quân là đứng đầu, còn có cả Đỗ gia ở Lục Dương cũng nắm trong tay không ít quyền lực. Họ cũng là những người phản đối trẫm kế vị."
"Vậy người muốn dùng hôn nhân để áp chế bọn họ? Như vậy có khác gì để họ có cơ hội phản quốc hơn."
Bệ hạ nhìn chàng một cái rồi nói tiếp: "Người để bọn họ đạt được mục đích sao? Liên hôn cũng như cuộc giao dịch, nếu họ không hai lòng thì trẫm sẽ không đυ.ng họ, còn nếu có ý thì hậu duệ của họ phải chết."
"Người định làm gì?" Chàng hỏi.
"Trần Tướng quân không có con gái, còn cháu thì quá nhỏ. Chỉ còn Đỗ gia có hai người con gái, họ rất nổi tiếng ở Lục Dương đấy. Người thấy thế nào? Có thể chọn một trong hai."
Triệu Khiêm im lặng không đáp, bệ hạ quan sát sắc mặt chàng một hồi. Như hiểu được gì đấy, người bật cười trêu chọc. "Hoàng thúc, không lẽ người có ý trung nhân rồi? Người không cần lo, người cứ nói trẫm sẽ để cô gái ấy làm chính phi còn nữ nhi Đỗ gia làm trắc phi cũng được."
Chàng giữ khuôn mặt bình thản không cảm xúc nói: "Vi thần làm gì có ý trung nhân. Chỉ là suy nghĩ chút việc, sao người lại quan tâm đến việc Vi thần chưa thành gia lập thất như vậy."
"Hoàng thúc người đâu còn nhỏ nữa, cũng phải để Thái phi an dưỡng tuổi già bên con cháu nữa chứ. Dù sao bà ấy cũng lớn tuổi rồi."
"Nhất thiết phải thành thân sao?"
"Đỗ gia trước nay lộng hành không xem trẫm ra gì. Giờ đây liên hôn cũng cho ông ta biết dù là quyền lực cũng không cứu được, trước khi Hà tướng quân tử trận đã khai ra Đỗ Thất Sơn cũng nằm trong những người đó. Muốn điều tra ra cái chết nhị Hoàng thúc bắt buộc phải mạo hiểm thôi, cũng phải hi sinh hạnh phúc của người."
Nhắc đến nhị Hoàng thúc, Lê Thành Vương Triệu Quảng. Chàng lại phẫn nộ, người huynh trưởng cùng mẹ của chàng chết oan uổng như vậy chàng không hận sao được. Trả được thù, đưa những kẻ nhẫn tâm bỏ chạy kia phải trả giá thì hi sinh hạnh phúc đã là gì.
"Vậy tùy người."
Thánh Thượng cũng gượng cười, dù gì đây cũng không phải những gì người muốn, cũng không phải Triệu Khiêm muốn mà là tình thế ép buộc. Dù lên ngôi nhiều năm nhưng quyền lực trong tay chưa vững, còn nhiều gia tộc thế gia muốn lật đổ ngôi vị của người. Như vậy, phải áp chế những binh quyền bằng cách liên hôn.
"Vậy việc đầu tiên là nạp thái[2], Ngô tổng quản ông đi chủng bị đi. Để trẫm viết thánh chỉ."
[2] Nạp thái - 纳采: khi con cái kết hôn, nhà trai mời người mai mối đến gia đình nhà gái.
[...]
Đêm đến, ngày giỗ của mẹ nhưng thiếu vắng người con gái là Đỗ Cảnh Nguyên. Nàng tức giận, phẫn nộ nhưng cũng có thể nhịn cho qua chuyện. Hơn nữa suốt mười tám năm cũng là Diệp di nương cùng nhũ mẫu chăm sóc nàng, coi như hưu lễ[3] đi. Cuối cùng cũng gặp mặt, cũng sống dưới một mái nhà mà.
[3] Hưu lễ: thể hiện con người sống có lễ nghĩa, biết kính trên nhường dưới, tâm tính ôn hòa được mọi người yêu thương.
Khách khứa tản về hết, Đỗ Thất Sơn mới cho người mở khóa cửa phòng cho nàng. Sau một ngày một đêm nàng cũng được tự do, việc đầu tiên nàng làm là đến Dịch Tiết để thắp hương cho mẫu thân. Bước vào bên trong, phụ thân, Diệp di nương còn có Đỗ Tự Cầm cũng có mặt. Nàng chỉ liếc nhìn một cái, tới trước bài vị mẫu thân nàng dập đầu ba cái, cũng thắp cho người nén nhang.
"Nguyên nhi, con cũng được như ý nguyện rồi. Sau một đêm trong phòng tự mình suy ngẫm con đã biết sai chưa?"
Nàng nhìn ông, nói: "Nữ nhi biết lỗi, không nên đêm tối đi gặp Văn công tử."
Ông mỉm cười. "Biết sai là tốt."
Không còn chuyện gì, mọi người cùng rời đi. Chỉ còn nàng ở lại Dịch Tiết, Lê nhi bên cạnh không nhịn được lên tiếng. "Hai mẹ con bọn họ thật đáng ghét."
Nàng nhanh miệng nói: "Lê nhi không được vô lễ."
"Vâng." Lê nhi khụy gối xuống, miệng nói.
"Sắp tới chúng ta nên trả đũa rồi. Nên cho Đại tỷ một bài học chứ nếu không tỷ ấy nghĩ ta dễ bắt nạt, sớm muộn gì ta cũng bắt tỷ cầu xin ta."
~hết chương 3~