Tới buổi tối, Lãnh Hạ lệnh cho Lâm Thanh tìm một bộ nam trang để nàng thay, buộc cao mái tóc đen dài, hóa trang một chút, trong giây lát một công tử mi thanh mục tú xuất hiện trong gương.
Lâm Thanh đã chờ bên ngoài Thanh Hoan Uyển, thấy Lãnh Hạ đi ra trố mắt nhìn, tiến lại gần nhìn rồi tán thưởng: "Cô nương, ngươi....ngươi hóa trang rất giống nam nhân!"
Vừa nói xong, tự đánh vào mặt mình, sửa lại nói: "Không phải, cô nương, ta muốn nói ngươi không giống một nữ nhân!"
"Phì!" Nghênh Tuyết hận không thể cắn lưỡi chính mình phì cười nói: "Nô tỳ vừa rồi quả thực cũng bị Vương phi dọa!"
Lãnh Hạ thực ra không để những lời này vào lòng, phe phẩy chiếc quạt, nhướn mi nói: "Đi!"
Lâm Thanh theo Lãnh Hạ ra khỏi phủ, người hầu trên đường đều nhìn hai người mà kinh ngạc, ám vệ ẩn trên cây thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm: "Vương phi một thân nam trang sẽ không là..........."
Một ám vệ dại ra hỏi: "Có muốn đi bẩm báo Vương gia không?"
Ám vệ thứ nhất lắc đầu như trống bỏi, vộ vàng nói: "Ngươi muốn thì đi đi, hiện tại đi bẩm báo Vương gia không phải là muốn ăn đánh sao? Nói sau, đợi lát nữa không bẩm báo Vương gia cũng biết rồi"
Người ám vệ thứ hai nhìn trời, gia a, không phải chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ a!
Hai người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mặc niệm, ta không phát hiện, ta không phát hiện, ta cái gì cũng không phát hiện.
Lâm Thanh vốn là thiếu niên mi thanh tú mục, Lãnh Hạ lại là đệ nhất mỹ nhân Tây Vệ như vậy diện mạo không cần nói, đổi nam trang không mảy may thể hiện nữ khí, giơ tay nhấc chân đều là tiêu sái lỗi lạc. Dọc đường, các cô nương nhìn thấy hai người đều đỏ mặt, có chút lá gan thậm chí nhìn chăm chú.
Đối với việc này Lãnh Hạ không có nửa phần xấu hổ, hơi hơi nhướn mi với Lâm Thanh có chút tự đắc. Lâm Thanh không khỏi cười khổ, cô nương a, ngài còn nhớ rõ mình là nữ nhân sao? Sao không có chút rụt rè vậy?
Âm Hương lâu là một thanh lâu độc đáo trong thành Trường An, nói nó độc đáo cũng vì không khí trong này, không giống những nơi khác oanh oanh yến yến, trái lại là văn nhân tài tử tụ tập bàn luận. Trong lâu, các cô nương đều là tài nữ đọc qua sách vở, cầm kỳ thư họa tinh thông, đặc biệt hoa khôi Vũ Điệp thi từ ca phú không chỗ nào không tinh thông, nếu không phải vì danh phận, địa vị đệ nhất tài nữ thành Trường An làm sao có thể rơi vào tay người khác.
Lúc này đã là đêm, đêm nay sắc trời rất tốt, sương mù rải rác, ánh trăng dịu dàng ôm lấy con người.
Âm Hương lâu cực kỳ náo nhiệt, tiếng đàn mờ ảo chảy xuôi trong đại điện, tăng thêm vài phần thanh nhã.
Dân chúng Đại Tần cởi mở, tham dự bán đấu giá hoa khôi cũng không phải hành vi vô đạo đức gì, ngược lại là việc phong nhã. Như Âm Hương lâu tối nay, trong đại điện có không ít văn nhân tài tử cùng quan viên triều đình.
Hôm nay tài sắc hoa khôi đã đủ khiến mọi người đến xua như xua vịt, mà Đại Tần Chiến thần Liệt vương, thành Trường An bá chủ Việt vương, đệ nhất tài tử phong lưu Tiêu Phi Ca, còn có đệ nhất tài thần Mạc Tuyên cũng đến đây, trực tiếp làm không khí thêm phần náo nhiệt.
Trên lô ghế lầu hài, Chiến Bắc Liệt, Chiến Bắc Việt, Tiêu Phi Ca còn có một công tử xa lạ đang đối ẩm, Chiến Bắc Việt hai mắt hưng phấn xem đám đông bắt đầu động, cười hì hì nói: "Không nghĩ tới thế nhưng lại có nhiều người như vậy, khi nào mới bắt đầu, thực sự nóng ruột a!"
Chiến Bắc Liệt thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, ghét bỏ nói: "Ngươi hứng thú loại sự tình này, không có tiền đồ"
Hắn nhất thời lùi về sau, miệng nhỏ giọng than thở: "Cũng đều đến đây cả, chẳng lẽ giống ngươi giữ đệ nhất mỹ nữ Tây Vệ, còn giả bộ Liễu Hạ Huệ"
Liễu Hạ Huệ: là người nước Lỗ, thời xuân thu, nổi tiếng chính nhân quân tử. Chuyện kể rằng Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảmlạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởϊ áσ mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Lời này nói nhỏ nhưng ở đây toàn người tập võ, tập võ tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe thấy hết. Tiêu Phi Ca trong mắt hàm chứa ý cười, nhớ tới bữa trưa Đại Tần Chiến thần hoàn toàn lép vế, khóe miệng cong lên, tao nhã vô hạn.
Chiến Bắc Liệt mất tự nhiên ho khan một tiếng, trừng mắt khiển trách: "Ngươi đừng hy vọng từ Tây cương trở về!"
Chiến Bắc Việt ôm đầu kêu rên một tiếng, nhị ca quả nhiên vẫn là nhị ca, buổi trưa nhìn hắn đối với nhị tẩu như vậy còn tưởng tính tình thay đổi, nhưng trên mặt đỏ ửng kia phải chưng vì..........ngượng ngùng?
Công tử trẻ tuổi tò mò hỏi: "Hiếm khi thấy ngươi như thế, như thế nào, thật sự coi trọng Vệ quốc công chúa kia?"
Chiến Bắc Liệt ho khan một tiếng trả lời: "Từ khi nào đệ nhất tài thần không vội vàng kiếm bạc lại quan tâm đến chuyện nhà người khác thế?"
"Chuyện nhà? Nghe ngươi nói như vậy là đã công nhận nàng là Liệt vương phi?" Hắn thần gian tấm tắc tán thưởng vài tiếng, mang theo vài phần trêu tức khao khát nói: "Có cơ hội thật là muốn gặp đệ nhất mỹ nhân kia, có thể làm cho Đại Tần chiến thần tâm như sắt thép hóa mềm"
Chiến Bắc Liệt nhìn bằng hữu tuy mặt mang trêu chọc nhưng trong đáy mắt ẩn chứa sự quan tâm, cầm ly rượu trầm giọng nói: "Không liên quan mỹ nhân đẹp xấu, nàng..........không giống với lời đồn"
Tiêu Phi Ca cũng thu ý cười, tinh tế nhớ lại lúc gặp mặt buổi trưa, gật đầu nói: "Rất khác so với phế vật cong chúa trong lời đồn, không nhát gan, ngược lại mang theo vài phần ngạo nghễ."
Chiến Bắc Liệt lần thứ ba ho khan một tiếng, đâu chỉ có khác, mẫu sư tử kia chân chính cường hãn các ngươi còn chưa thấy đâu!
Tài thần công tử bưng ly rượu uống một ngum cau mày nói: "Ngươi có nghĩ tới, nàng bất đồng hoàn toàn với lời đồn, bao năm nay che dấu là có ý tứ gì? Nàng giấu tài là Vệ quốc bày mưu tính kế?"
Hắn lấy ra một cái bàn tính làm bằng vàng ròng và bạch ngọc, năm ngón tay như lướt trên đó, hồi lâu đau khổ nói: "Aizz, cái này không có lời, không có lời!"
Nhắc tới điều này Chiến Bắc Liệt cũng không biết giải thích ra sao, nhăn mày gật đầu nói: "Ta đã phái người tra, nàng xác thực là Vệ quốc công chúa, chỉ là còn có nhiều việc chưa rõ ràng"
Tiêu Phi Ca dựa lưng vào ghế không cho là đúng nói: "Các ngươi cũng quá lo buồn vô cớ, cho dù thật sự là âm mưu của Vệ quốc, nàng là một nữ nhân có thể làm gì? Tại Liệt vương phủ nàng không có khả năng làm bất cứ điều gì"
Chiến Bắc Liệt lắc đầu không nói gì, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, chỉ có các ngươi không tưởng được, mẫu sư tử không làm gì được a. Đó là nữ nhân bình thường sao? Nếu nàng muốn làm gì, đừng nói là các ngươi, đến ta cũng không phòng bị được.
Nghĩ như vậy, trong lòng chợt nổi lên một trận phiền não, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Đột nhiên, Chiến Bắc Việt vẫn yên lặng uống rượu ở một góc bỗng phun ra một ngụm rượ, mở to mắt nhìn trân trối, chỉ vào cửa dưới lầu không dám tin nói lắp bắp: "Kia.........kia.........là nhị tẩu!"