Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Đáng Yêu Của Tà Quân

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
- --- Buổi tối, phòng Đông Phương Nhược Như----

- "Haizzz, quả nhiên đi tắm là thoải mái nhất.Đợi thêm một thời gian nữa ta sẽ hưu Mộ Lăng Trì đạp hắn dưới chân rồi sau đó sẽ hàn tẩu giang hồ, hahaha!"

Vừa nói nàng vừa lăn qua lăn lại trên giường nghĩ tới hình ảnh Mộ Lăng Trì nằm dưới chân nàng khóc lóc còn nàng thù lấy chân đạp lên lưng hắn. Bỗng một giọng nói trầm trầm vang lên:

- "Không nghĩ tới vương phi lại có một cái suy nghĩ độc đáo như vậy."

Lúc này nàng mới giật mình ngồi thẳng dậy, chột dạ" ách, hắn nghe thấy hết rồi, toang rồi."

- "Khụ...khụ, vương gia không như ngài nghĩ đâu. Vừa nãy ta chỉ đùa thôi, haha, ngài đừng nghĩ là thật chứ.."

- "Ồ! Là đùa sao."Vừa nói hắn vừa bước tới gần chỗ nàng:"Vậy lần trước bổn vương gần gϊếŧ nàng cũng chỉ là đùa thôi, vương phi sẽ không để trong lòng chứ?!"

- "Ngươi!!"nàng chỉ ngón trỏ vào mặt hắn.

- "Ta làm sao?"hắn cầm tay nàng bố chặt với nụ cười sắc lạnh.

- "Hôm nay vương gia tới đây có việc gì không?"nàng chuyển chủ đề.

- "Đây là phòng của bổn vương chẳng nhẽ ta không được tới?"

- "Phủ này của vương gia chẳng nhẽ thiếu phòng hay sao mà phải lui tới chỗ ta?"

- "Nàng nói gì vậy, bổn vương chỉ muốn cùng vương phi 'bồi đắp tình cảm' nên đến đây để sủng hạnh nàng thôi mà."

- "Được vương gia coi trọng như vậy khiến thần thϊếp cảm thấy 'thụ sủng nhược kinh'."

- "Có gì mà phải sợ chứ?!"

- "Khụ...Không nói đến vấn đề này nữa, ngươi tới đây là có việc gì?"

- "Ngày kia hoàng gai sẽ tổ chức đi săn, ngươi chuẩn bị một chút đừng để bổn vương phải xấu mặt. Hôm đó sẽ xuất phát sớm"

- "Ồ săn à! Ta biết rồi, bây giờ ngươi đi được rồi đấy!"

- "Ngươi dám đuổi bổn vương!" đoi mày hắn khẽ nhíu xuống.

- "Ta nào dám chứ! Chẳng qua do ta ngủ một mình quen rồi nên không thể chia sẽ giường được?"

Mộ Lăng Trì 'hừ' một tiếng rồi bước ra ngoài đóng cửa lại, miệng hắn khẽ nhếch lên ý cười" thật thú vị"

- ---Bãi săn----

Sau gần một ngày phải ngồi trên xe ngựa từ hoàng cung tới bãi săn Đông Phương Nhược Như cẩm thấy cơ thể vô cùng khó chịu. Nàng liền đi ngâm mình cho tới khi trời tối hẳn rồi dùng bữa xong nàng ngâm chân rồi nằm lên giường. Vừa đặt lưng xuống giường Mộ Lăng Trì liền đi vào.

- "Ngươi lại muốn làm gì nữa đây?" nàng nghi hoặc.

- "Đi ngủ!" hắn vừa bước tới ngồi xuống giường vừa nói.

- "Sao ngươi không ngủ ở chỗ khác ngủ ở đây làm gì?"

- "Nếu bổn vương ngủ chỗ khác sẽ bị nghi ngờ."

- "Ầu! Vậy ngươi ngủ dưới đất đi!"

- "Sao cô không ngủ đi?!" mặt hắn đen lại

- "Ngươi! Thôi không cãi với ngươi nữa ta ngủ dưới, hừ!"

- "Ngươi ngủ dưới lỡ có người nào thấy thì sao đây? Dù sao đây cũng là lều rất dễ bị phát hiện."

- "Chậc, thật phiền phức."Tự nhiên nàng ôm ngực" Ngươi đừng có mà chiếm tiện nghi của ta đấy!"

- "Ta không hư gs thú với một bức tường " hắn trả lời một cách chắc nịch làm nàng bực tức

- "Ngươi dám nói ta là bức tường, ngươi nhìn cho rõ đi,vậy mà nói là phẳng mắt ngươi bị mù à!"nàng ưỡn cong ngực lên phía trước.

Bây giờ trên người nàng chỉ có một bộ quần áo mỏng tanh có phần hơi dính vào người để lộ rõ bao vòng 'chỗ lồi cần lồi, lõm cần lõm'.Chính hành động bất giác ưỡn ngực của nàng làm Mộ Lăng Trì vô cùng ngạc nhiên, yết hầu của hắn lăn nhẹ "ực"

- "Ngươi không biết xấu hổ à?"

- "Hửm?!" Đông Phương Nhược Như giờ mới để ý hành động của mình mặt liền đỏ như quả cà chua chín"Ngươi....Ngươi...lưu manh!"

- "Không phải cô muốn câu dẫn bổn vương trước à?"

- "Câu dẫn cái đầu nhà ngươi."

- "Không chấp nhặt với cô. Đi ngủ"
« Chương TrướcChương Tiếp »