- "Ừm, ừm. Con dâu yêu quý của ta! À đúng rồi, con đến từ thời đại nào vậy?"
- "Con đến từ thế kỉ thứ hai mươi mốt!"
- "Thật tốt, ta cũng vậy! Dạo này ngày nào con cũng vào cung chơi với ta nhé! Mà ở luôn đây cũng được."
- "Không được." một giọng nói nam nhân trầm trầm vang lên. Mộ Lăng Trì bước vào trong.
- "Mẫu phi định chiếm luôn vương phi của con à?"
Đông Phương Nhược Như ngẩn người, không biết Mộ Lăng Trì có nghe được những chuyện hồi nãy không? Hắn mà nghe thấy là toang mất.
- "Khụ! Sao chàng lại tới đây?"
- "Đến thăm mẫu phi...nhân tiện đón nàng về."
Nhược Như cảm thấy mặt và thái độ của hắn đã không còn như hôm qua, đã quay lại trạng thái vô cảm như mọi ngày. Mộ Lăng Trì ung dung ngồi xuống ghế rót trà ra ly nhỏ rồi nhấp từng ngụm.
Đúng là con cháu nhà đế vương, đúng là tên nam nhân nào cũng thế. Lúc vui thì thế này thế kia mà lúc không vui lại máu lạnh thờ ơ còn có thể gϊếŧ người không chớp mắt. Lòng bọn họ nhanh chóng thay đổi mà mãi sẽ không dừng lại ở một nơi. Nghĩ tới điều này Đông Phương Nhược Như cảm thấy có chút buồn tủi, mất mát.
- "Ai cho con mang con dâu yêu quý của ta đi chứ?" Ngọc Quý Phi nói:"Ít nhất phải để nó ở lại ăn trưa cùng ta rồi mới đưa về."
- "Vậy phải hỏi xem ý của nàng ấy đã." Mộ Lăng Trì nhẹ nhàng thưởng thức ly trà ấm trong tay, ánh mắt ra ý nhìn về phía Đông Phương Nhược Như.
- "A, dạ con cảm thấy như vậy cũng được. Con còn muốn nói chuyện thêm với mẫu phi nữa."
- "Được, được. Để ta đi bảo trù phòng làm thịnh soạn một chút."
Ngọc Quý Phi rời đi để lại trong phòng chỉ còn hai người.
- "Cô cũng nhanh thật đấy, mới đó đã có thể khiến mẫu phi của ta gần gũi với ngươi như vậy." Mộ Lăng Trì cười mỉa mai, ánh mắt lạnh lẽo.
Đó nàng chính là ghét cái suy nghĩ và lời nói của hắn. Lúc thì gọi nàng là "nàng", lúc thù lại "cô", lúc muốn gϊếŧ người thì lại xưng "ngươi". Đã thế còn luôn muốn đặt mình lên trên người khác.
- "Nào dám, vương gia đã quá khen rồi. Ta đâu có mị lực như vương gia, nữ gặp nữ mê, nam gặp nam yêu không trừ một ai."
- "Ý của vương phi là vương phi cũng rất mê bổn vương? Hửm!"
- "Đúng vậy nha. Thϊếp thân vô cùng mê muội vương gia, luôn luôn u mê trong mộng với những hình ảnh làn sao cho chàng xuống đất một cách nhanh chóng."
nàng cố nuốt cục tức, rặn ra từng từ mà nhấn mạnh.
- "Hóa ra vương phi thích làm ở dưới đất. Lần sau bổn vương sẽ chiều theo ý nàng, ân ái dưới nền đất chắc cũng khá kí©h thí©ɧ đó~."
Đó, đây cũng là một điểm mà nàng ghét ở Mộ Lăng Trì. Rõ ràng người ta nói một đằng mà sang câu nói của hắn lại xuyên tạc sang ý khác. Tật bực mình mà lại không có lời phản bác chỉ muốn đấm cho rơi răng.
- "Hừ! Không đôi co với ngươi. Vậy khi nào thì ngươi mới chịu đưa hưu thư cho ta? Hay là để cho ta hưu ngươi?"
- "Vậy bổn vương hỏi một câu. Tại sao ngươi lại không muốn làm vương phi của bổn vương?"
- "Ha, vương phi? Chẳng cí gì là thú vị cả. Ngươi có thể cho ta được những thứ ta mong muốn không chứ?"
- "Ngươi nói cho ta nghe thử xem ngươi thích gì?"
- "Ta thích tự do. Ngươi đưa được ta đi chu du khắp thiên hạ không? Ngươi có thể cả đời chỉ có mình ta hay không? Ta tiêu xài rất hoang phí liệu ngươi có đủ gia sản nuôi ta không? Đặc biệt là....ngươi có còn là trai sạch, là trai tân hay không?"
Mộ Lăng Trì có chút suy tư,không ngờ nàng lại có những suy nghĩ như vậy. Tay cầm chén trà nhấp nhấp một ngụm nhỏ.
- "Ừm. Chắc là không. Nhưng mà....bổn vương trước giờ trinh thiết vẫn còn, dĩ nhiê. vẫn có thể thỏa mãn vương phi." Hắn cười trêu chọc.
- "Ngươi...." không còn lời nào để nói.
Ngọc Quý Phi - Nguyễn Nhạc Hoa đứng bên ngoài từ nãy cho tới giowfddax nghe thấy hết mọi việc. Bà không tránh khỏi thở dài.
Cũng đúng thôi, Đông Phương Nhược Như là người hiện đại dĩ nhiên là muốn một cuộc sống tự do kia rồi, bà hiểu điều đó. Nhưng mà tình cảm của hai đứa con một ruột một dâu này không được tốt cho lắm.
Là một người đã sống hai đời, sống cũng tầm phải mấy chục năm ở cả hai kiếp đã vậy còn sống trong cung nhiều năm dĩ nhiên bà sẽ có cách nhìn mọi việc một cách rõ ràng và suy nghĩ thấu đáo hơn. Đứa con trai lớn của bà từ nhỏ đã trưởng thành hơn những đứa trẻ khác vì do bà còn mải chăm sóc cho Mộ Lăng Ảnh và không đến mấy năm lại là Mộ Ngọc Uyển. Chi nên từ khi còn một tuổi nó đã rất hiếm khi khóc, mặc dù sống trong nhung lụa nhưng phải chịu những thiệt thòi thiếu thốn về tình cảm không hề giống những đứa trẻ khác tầm tuổi đó làm trong lòng bà cảm thấy vô cùng áy náy, xót xa.
Đã như vậy Mộ Lăng Trì còn phải ra chiến trường từ khi rất trẻ, chịu huấn luyện nghiêm khắc, chịu đựng những khắc nghiệt của nơi chốn chiến trường chứa đầy máu tanh và tiếng kêu thảm thiết. Phải giỏi cả văn cả võ không biết được đã phải chịu đựng bao nhiêu