Mộ Lăng Trì đứng dậy, sát khí lạnh lẽo từ người hắn toả ra bao trùm khắp căn phòng. Mặc dù Đông Phương Nhược Như sợ hãi nhưng vẫn phải cố áp chế sự sợ hãi ấy đi, giấu đôi bàn tay đang chảy mồ hôi lạnh vào trong tay áo. Nàng không thể để hắn cứ như vậy nà áp bức nàng, hắn đã từng suýt gϊếŧ nàng nên không thể mất cảnh giác.
- "Nếu ta muốn đi ngài cản được ta sao?"
- "Ha!"
- "...?"
- "Cô nghĩ bổn vương có bao nhiêu cách để khiến cô không thể đi?"
Hắn cười lạnh ánh mắt vô cùng nham hiểm làm cô có chút run. Hắn như một con quái thú vô cùng đánh sợ vậy mà trước đây cô còn cảm thấy hắn khá là ấm áp. Chắc là do thời gian diễn kịch lâu quá khiến nàng quên đi bản chất thật của con người này, đã như vậy còn cứu hắn một mạng. Cô thực sự đã phạm phải một sai lầm lớn rồi.
- "Cô còn định ngồi tiếp đến bao giờ? Còn không mau đứng dậy đi về."
- "Đứng dậy thì đứng thôi, ngươi có cần lúc nào cũng nóng nảy như vậy không?"
Nói xong hai người bước ra khỏi quán, cùng nhau ngồi xe ngựa trở về. Suốt chặng đường gần nửa canh giờ không ai nói một lời, không gian, thời gian bên trong xe ngựa âm trì dễ sợ, hai người hai khuôn mặt lạnh nhạt không quan tâm tới đối phương, giữa hai người dường như đã hình thành lên một bức tường dày khó mà có thể phá vỡ.
Ngày yến hội tới Đông Phương Như mặc một bộ y phục màu lam kiểu dáng vô cùng đẹp, từng đườn thêu sợi chỉ tỉ mỉ nhìn là biết được làm rất kì công. Nàng trang điểm không đậm, trang sức trên người cũng không đeo nhiều nhưng nàng vẫn xinh đẹp lộng lòng người. Nhìn dáng vẻ nàng không hề loè loẹt cũng không hề quê mùa mà khí chất vô cùng thanh cao mĩ lệ.
Bước ra cửa vương phủ Mộ Lăng Trì vẫn còn chưa ra, Huyền Thanh thấy nàng ra thì liền nói:
- " Vương phi xin đợi vương gia một chút, ngài ấy có việc cần phải xử lí."
- " Được, ta biết rồi."
Mộ lúc sau Mộ Lăng Trì mới ra, nàng vô cùng ngạc nhiên, hắn với nàng vậy mà mặc đồ đôi. Bảo sao hắn nhất quyết muốn đích thân cùng nàng đi may quần áo mới. Trên đường đi, nàng luôn đưa ánh nắt dò xét nhìn hắn, thấy vậy Mộ Lăng Trì lẻn tiếng làm nàng giật mình.
- "Cô nhibf bổn vươbg chằm chằm từ nãy tới giờ làm gì?"
- "A, ơ, à.Khụ khụ! Ta chỉ cảm thấy hôm nay vương gia khí thế bất phàm vô cùng đẹp a."
Mặc dù chỉ nói chống chế nhưng phải công nhận rằng hân đẹp thật. Bình thừing chỉ toàn mặc hắc y mang lại đầy vẻ nham hiểm băng lãnh nhưng hôm nay lại mặc lam y khiến cho cái cảm giác hắc ám kia biến mất thay vào đó nhìn vô cùng tiêu sái, phong độ.
- "Vậy ý của vương phi, bổn vương của thừing ngày không đẹp?"
- "Không, không, không! Vương gia lúc nào cũng đẹp hết. Ừm...thϊếp thân nghĩ ngay cả khi đi vệ sinh chắc cũng vô cùng mê người a~"
Nàng chống cằn lên tay mỉm cười một nụ cười dịu hiền, người khác nhìn vào thù kà một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng ở phương diện của Mộ Lăng Trì nữ nhân này đang cố tình cợt nhả hắn.
Hắn vô cùng tức giận, người hắn tức run mặt thì đen lại. Nữ nhân này sao có thể thô bỉ như vậy chứ, lời nói toàn văng tục bậy bạ khiến cho người khác không tránh khỏi khó chịu.
- "Cô! Sao cô có thể thô bỉ như vậy chứ?"
- "Ha, vương gia cảm thấy thô bỉ sao? Thiẻos từ trứic tới nay chỉ biết nói lời thẳng thắn, nếu vưing gia không thích có thể hưu thuêos tránh khi không lại làm mất mặt ngài."
Nàng đây là đang muốn rũ bỏ quan hệ với hắn, muốn rời xa hắn sao? Đừng hòng.
- "Cô muốn ta hưu cô? Đừng hòng."
Mộ Lăng Trì không nói gì nữa, quay sang một bên cầm quyển sách lên đọc dùng lực quá mạnh mà nhàu cả giấy. Đông Phương Nhược Như cũng không thèm nói gì trong lòng nàng dấy nên một cảm giác vô cùng khó chịu khiến tim nàng thắt lại.