Về tới phủ cũng vừa nhá nhem tối, Đông Phương Nhược Như đi tắm rửa, ăn một chút điểm tâm rồi lại lên giường nằm. Hôm nay cưỡi ngựa cả ngày cũng làm nàng mệt rồi.
Bỗng nhiên Mộ Lăng Trì bước vào:
- " Ngươi ăn xong rồi lại nằm có ngày biến thành heo đấy."
- "Ngươi vào đây làm gì lại còn dám mắng ta là heo." nàng tức giận phồng má nhìn hắn
- "Bổn vương về phòng ngủ cũng phải xin oheps ngươi sao?"
- " Ngươi! Ngươi! Ở đây không cần diễn nữa rồi, không cần ngủ chung."
- " Ta thích ngủ với ngươi."
Đông Phương Nhược Như ngớ ra, sao hắn có thể nói ra mấy lời như vậy chứ làm nàng có chút đỏ mặt. Nhưng nàng vừa cảm động được mấy giây hắn đã tạt một thau nước lạnh vào mặt nàng:
- " Ôm héo ngủ mới thoải mái."
Hắn vậy mà coi nàng là heo dùng để ôm ngủ luôn rồi.
Mộ Lăng Trì thay đồ nằm lên giừing kéo Đông Phương Nhược Như nằm xuống ôm nàng ở trong ngực.
- " Ừm, đúng là ôm heo rất thoải mái."
Đông Phương Nhược Như lúc này bực tức giãy dụa không ngừng, miệng mắng chửu Mộ Lăng Trì liên tục mà không thèm để ý tình hình:
- " Mộ Lăng Trì, cái cmn nhà ngươi dám chửi lão nương là heo. Ngươi tửing ngươi tó xác lớn gan lớn mật mà bắt nạt được ta à! Bỏ ra, thả ta ra, thả ra."
- " Nằm yên không bổn vương làm thịt ngươi."
Bị nàng giãy giụa mà cọ vào người hắn khiến hắn không tự chủ đc cơ thể mà cố gắng kiềm chế. Nhưng nàng bây giờ không còn tâm trạng mà suy nghĩ nữa vẫn tiếp tục giãy giụa chửi bới:
- " Ta thách cả nhà ngươi, ngươi dám làm gì ta thiến ngươi."
- " Nàng!"
Hắn ta bực tức không nói với nàng nữa mà lập tức dùng hành động. Hắn lật người đè lên người nàng, hôn lên môi nàng, dùng lưỡi mà càn quét xâm chiêm skhoang miệng nàng, hai chân kẹp chặt chân nàng khiến nàng không thể dãy giụa. Một tay hắn vuốt ve đùi với lưng nàng, tay còn lại nắn bố một bên ngực nàng.
Nàng cố gắng dùng dức nhưng không thể đẩy hắn ra chỉ biết khóc, hai dòng lệ dần rơi xuống. Thấy nàng khóc hắn đau lòng liền buông ra, ôm nàng vào lòng mà nhẹ nhành dỗ dành:
- " Ngoan đừng khóc, ta không làm gì nàng nữa. Ngoan."
- " Huhu, Mộ Lăng Trì chết tiệt, huhu ngươi dám vô lễ với ta, hức, đồ vô lại, lưu manh, da^ʍ tặc.."
- " Rồi, rồi, là ta sai."
Đây là lần đầu tiên hắn kiên nhẫn với người khác như vậy, mặc nàng chửi rủa hắn vẫn không tức giận mà còn chạnh lòng. Trong khoảng thời gian sống cùng nhau hắn luôn thấy nàng vười vui vẻ, đôi mắt lúc nào cũng trong veo lâos lánh nhưng lại vô cùng kiên định.
Nàng giúp hắn thoát ra khỏi những tháng ngày vô vị kia, nàng làm hắn có tình cảm với nàng, muốn nhìn thấy nàng cười nhiều hơn nhưng tại hắn mà nàng khóc làm hắn thấy nhoi nhói trong lòng.
Hắn dỗ nàng mãi mới chịu nín mà chìm vào giấc ngủ, thấy nàng an tâm ngủ lòng hắn cũng nhẹ nhàng đi phần nào ôm nàng voà trong lòng ngủ.
____________ Sáng hôm sau__________
Đông Phương Nhược Như tỉnh dậy đã không thấy Mộ Lăng Trì đâu, theo lời hạ nhân nói thì hắn đã lên triều từ sớm. Lại bắt đầu một ngày nhàn hạ đi dạo trong phủ. Nagf phải công nhận phủ này cũng quá rộng rồi đi, còn có cả một hồ sen lớn.
Đang đi bên bờ hồ, một giọng nói vang lên:
- " Đây chẳng phải là vương phi tỷ tỷ sao!"
Hoá ra là Hạ Thanh Lan, thôi thì không có việc gì làm ngồi ' chơi ' với cô ta một kúc cũng hay.
- " Ồ là Thanh Lan muội muội đây mà."
- " Thanh Lan bái kiến vương phi."
- " Ừm, ừm. Tốt lắm, đứng dậy đi."
Nàng nói với giọng điệu vô cùng cao ngạo làm cho Hạ Thanh Lan khó chịu mà không thể mở miệng.
- " Hôm nay nhân tiện gặp được, nhân tiện có thể cùng đi dạo được không tỷ tỷ?"
- " Đựic thồi, nếu Thanh Lan muội muôin đã mời ta thù làm sao có thể từ chối."
- " Vương phi quá lời rồi..."