Chương 893: Ngươi là hạ thương mai

Tiểu nhị bưng điểm tâm tới, nhìn thấy Tần Châu ôm đứa bé liền cười nói: “Hổ Đầu, sao ngươi lại chạy ra ngoài? Nương ngươi đâu?”

Hổ Đầu từ trên vai Tần Châu chống lên, chớp chớp đôi mắt to: “Nương không biết.”

“Nương ngươi đi hái thuốc ngươi cũng không thể chạy loạn, cẩn thận nương về đánh cái mông ngươi.” Tiểu nhị ca cười nói.

Nhu Dao nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Hắn luôn chạy loạn như thế này?”

“Khách quan từ nơi khác tới sao?” Tiểu nhị cười nói: “Ngươi nhìn hắn dáng vẻ đàng hoàng nhưng không biết hắn quỷ quái cỡ nào đâu, không ai trông nổi hắn, không để ý liền chạy.”

Nhu Dao mất hứng nói: “Mẹ kiểu gì vậy? Con của mình cũng không trông cẩn thận, lát nữa nếu có người ôm đi thì để nàng ta khóc đi.”

Tiểu nhị lắc đầu nói: “Thế thì không đâu, Phong Châu này ai không biết hắn chứ?”

“Người Phong châu biết hắn nhưng ở đây người nơi khác cũng nhiều, thương nhân qua lại mỗi ngày không biết bao nhiêu, làm mẹ như vậy cũng quá bất cẩn.” Nhu Dao nói.

“Cũng sẽ không, Phong Châu này ra vào phải đi qua trạm kiểm soát của quan sai, khi tới kiểm tra, khi đi ra cũng phải kiểm tra, hơn nữa ai dám động đến đứa nhỏ này?” Tiểu nhị cười nói.

Nhu Dao nhớ tới lúc họ vào thành, đúng là kiểm tra nghiêm ngặt.

Tần Châu lại tò mò hỏi: “Vì sao không dám động vào đứa nhỏ này?”

“Hổ Đầu rất lợi hại, đừng nhìn hắn mới hai tuổi, ngươi thử có một chút ý đồ xấu xem?” Tiểu nhị ca giống như là vô cùng tự hào nói.

Sự tự hào này khiến bọn Tần Châu rất khó hiểu.

“Mẹ đứa nhỏ này rốt cuộc là ai? Địa vị rất lớn sao?” Nhu Dao hỏi.

“Hắn là con của A Ngữ đại phu.” Niềm tự hào của Tiểu nhị ca càng rõ ràng hơn, rất giống A Ngữ đại phu này là đặc sản của Phong Châu.

Nhu Dao bỗng nhiên đứng dậy: “Lại là A Ngữ đại phu, ta thực sự muốn tìm hắn ta nói chuyện cẩn thận một chút, làm mẹ không hiểu chuyện, làm cha cũng không hiểu chuyện sao?”

“Cha?” Tiểu nhị ca cười lắc đầu: “A Ngữ đại phu chính là mẹ của Hổ Đầu.”

Nhu Dao kêu lên một tiếng: “Là nữ?”

“Đừng coi thường nữ nhân, y thuật của A Ngữ đại phu rất cao minh.” Tiểu nhị ca vội vàng nói.

Nhu Dao rất là kính nể nữ đại phu, nhất là nữ đại phu mở y quán, nàng ta cảm thấy vô cùng khó khăn, giống như nàng ta ở Kinh Thành cũng coi là có quan hệ nhưng muốn mở y quán cũng không dễ dàng như vậy.

Nhưng đối với việc cô trông con sơ ý chủ quan như vậy Nhu Dao cũng vô cùng không vui, lại thêm việc thay đổi phương thuốc tối hôm qua khiến cảm giác kính nể đã giảm đi rất nhiều, chẳng qua là cũng muốn đến thăm hỏi.

Tần Châu cũng nảy sinh ý định thăm hỏi, Phong Châu lại có nữ đại phu xuất sắc như vậy? Phải tiếp kiến thật tốt.

“Tiểu nhị ca, A Ngữ đại phu ở đâu?” Tần Châu hỏi.

Tiểu nhị ca trả lời: “Nàng ở trong viện phía sau y quán, bình thường ban ngày nàng không ngồi xem bệnh, buổi tối mới ngồi xem bệnh.”

“Buổi tối mới ngồi xem bệnh, vậy có lẽ nàng ta vẫn chưa lên.” Tần Châu nói.

Nhu Dao nói: “Nhưng đứa nhỏ này cần đưa trở về, buổi tối nàng ngồi xem bệnh, ban ngày nên có người trông con chứ?”

“Có, mời một nhũ mẫu, nhưng nhũ mẫu này sao có thể là đối thủ của Hổ Đầu? Ba ngày hắn chạy ra ngoài chơi hai lần.”

“Không đúng, hắn vừa nói đi tìm mẹ.”

“Vậy có lẽ A Ngữ đại phu đi ra ngoài.” Tiểu nhị ca nhìn ra bên ngoài: “Có lẽ lúc này còn chưa ngủ đâu, giờ Thìn nàng đóng cửa quán, nếu gặp phải bệnh nặng thì bình thường sẽ đến tận buổi trưa mới ngủ.”

Mấy người nghe được lời ấy vội vàng ăn một chút gì đó rồi đi qua ngay.

Lúc Tần Châu bế đứa trẻ đi vào, có bệnh nhân nhìn thấy Hổ Đầu đều nhao nhao thi nhau đến sờ mặt hắn, Hổ Đầu ghé vào vai Tần Châu có vẻ hơi buồn bực ngán ngẩm.

“Thả xuống là được.” Có dược đồng tới nói với Tần Châu, hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào vì sao lại có người lạ bế con của lão bản nhà mình đi vào, hoặc có lẽ chuyện này đã thành thói quen.

Tần Châu nhíu mày: “Thả xuống là được? Không sợ hắn lại đi ra ngoài sao?”

“Không sao, chính là ôm đi cũng sẽ có người ôm trở về.” Dược đồng cười nói.

Nhu Dao tức giận nói: “A Ngữ đại phu của các ngươi đâu?”

“Buổi tối A Ngữ đại phu mới ngồi xem bệnh.”

“Chúng ta có chuyện quan trọng tìm nàng.” Tần Châu nói.

Vốn cho rằng còn phải phí một chút trắc trở, nhưng sau khi Tần Châu đã nói như vậy, dược đồng vậy mà nói: “Là có bệnh phát nặng sao? Được, ta đưa các ngươi đi vào tìm A Ngữ đại phu, bây giờ chắc là nàng có thể đến khám bệnh tại nhà.”

Tần Châu cùng Nhu Dao liếc nhau một cái, xem ra vị A Ngữ đại phu này cũng không kiêu căng lắm.

Tần Châu bảo bọn A Cảnh chờ ở bên ngoài, mình và Nhu Dao đi theo dược đồng vào trong hậu viện.

Hậu viện rất lớn, vừa vén rèm lên liền ngửi thấy mùi thuốc bay đến từng đợt, Tần Châu liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy hậu viện đúng là một Tứ Hợp Viện, có phòng chính và hai gian phòng bên cạnh, ở giữa có sân vườn, trong sân phơi thảo dược.

Tần Châu không hiểu vị thuốc nhưng Nhu Dao lại hiểu.

Nàng ta đi qua liếc nhìn thảo dược đang phơi, những loại dược này chưa từng được xử lý, có vẻ là hái ở trên núi về mà không phải mua ở trong dược thương.

Bảo Nguyên Đường này lớn như vậy mà lại tự mình hái thuốc?

Dược đồng gõ cửa phòng bên cạnh liền thấy cửa mở ra.

“Chuyện gì?”

Một giọng nữ dịu dàng truyền đến.

Tần Châu và Nhu Dao gần như là đồng thời đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía người ở trong phòng bên cạnh.

Ánh mặt trời buổi sáng nhàn nhạt chiếu lên mặt cô, hẳn là trắng đêm không ngủ, đáy mắt có vết thâm, khuôn mặt mộc với sắc mặt khỏe mạnh, đôi mắt kia, đôi môi kia, khuôn mặt kia, giọng nói kia, đối với hai người mà nói dường như là cách một đời.

“Thương Mai?” Nhu Dao lầm bầm gọi một tiếng, gần như không thể tin vào mắt của mình, ra sức dụi.

A Ngữ đại phu ngẩng đầu nhìn Nhu Dao, lại nhìn Tần Châu một cái, trên mặt có vẻ ngờ vực: “Hai vị là đến mời xem bệnh?”

Nhu Dao bước dài lao tới, đẩy dược đồng ra rồi giữ chặt tay A Ngữ đại phu, kích động đến gần như không nói ra lời: “Ngươi không biết ta?”

A Ngữ đại phu nhìn nàng ta, trong mắt dường như có vẻ kinh ngạc: “Ngươi biết ta?”

“Thương Mai, Hạ Thương Mai, Tần Châu, ngươi qua đây, ngươi qua đây.” Nhu Dao bỗng nhiên quay đầu nhìn Tần Châu đã đứng yên tại chỗ, đôi mắt Tần Châu nhìn Thương Mai chằm chằm, gần như không chớp mắt, cuộc đời võ tướng khiến nàng ta có năng lực tự kiềm chế rất mạnh, nhưng bây giờ lại không nhịn được hơi run lên.

“Các ngươi thật sự biết ta?” A Ngữ đại phu nhìn Nhu Dao một chút rồi lại nhìn Thương Mai.

“Ta là Nhu Dao, sao ngươi có thể không biết ta?” Nhu Dao cuống lên, nước mắt rào rào rơi xuống: “Sao ngươi có thể không biết ta? Ngươi không nhớ ta sao? Ta là Nhu Dao, ngươi nhìn một chút, ngươi nhìn kỹ một chút.”

“Vừa rồi ngươi gọi ta là Thương Mai?” A Ngữ đại phu dường như có chút sững sờ.

“Ngươi là Thương Mai, Hạ Thương Mai.” Nhu Dao dùng sức lắc tay của cô, chỉ hận không thể vạch mắt của cô ra một chút, bảo cô nhìn chăm chú cẩn thận.

A Ngữ đại phu lắc đầu, ánh mắt có chút ảm đạm: “Các ngươi nhận nhầm người rồi, ta tên là A Ngữ.”

“Không nhận nhầm!” Tần Châu trầm giọng nói, một bước đi lên tới gần Thương Mai: “Là ngươi, ta biết là ngươi, ngươi là Hạ Thương Mai.”

Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng “loảng xoảng”, giống như là có người làm đổ bát.