Chương 885: Chú thuật

Đêm hôm đó Ôn Yến đi xuống núi, cơn ác mộng của Thương Mai lại đến.

Cô nhìn thấy Mộ Dung Khanh phải chịu một sự đau đớn rất dữ dội, cả người đều là máu, vẫn cố lên tiếng gọi tên cô.

Sau khi cô bình tĩnh lại, tinh thần hoảng hốt nhớ đến tình hình trong giấc mộng, lòng đau như cắt.

Cô đột nhiên lại nhớ đến vụ án mà cô đã gặp trong một chuyến du lịch cùng với Mộ Dung Khanh, vụ án vẫn còn chưa được giải quyết, đôi khi cô cứ luôn nhớ đến giống như là có một câu thần chú, tâm trạng không tập trung thì sẽ nhớ đến vụ án này.

Chỉ cần nhớ đến vụ án này, trong lòng của cô liền có một loại cảm giác khủng hoảng nói không nên lời, trái tim đập rộn lên.

Trong phòng có ngọn đèn dầu đang được thắp sáng, chụp đèn mờ nhạt, trong phòng phản chiếu lên một cái bóng mờ.

Ngọn đèn dầu này được Ngô Yến Tổ đốt lên cho cô trước khi đi ngủ, sợ là buổi tối cô đi nhà xí bị té.

Thương Mai khoác áo len ngồi trước ngọn đèn nhìn ánh sáng mờ ảo, bình tĩnh được một chút.

Cô nhớ đến lão thất đã từng phân tích vụ án đó cho cô nghe, nói là vị thê tử đó đã bị gϊếŧ, nhưng mà mỗi lần cô nhớ đến thì cứ luôn cảm thấy thê tử ấy đã chết vì trượng phu của mình.

Nghĩ đến cái chết vì tình yêu, trái tim của cô liền đập lên thình thịch, luôn có một loại suy nghĩ kỳ quái đó chính là lão thất chết rồi thì cô cũng muốn chết.

“Sư phụ.” Ngô Yến Tổ nhẹ nhàng gõ cửa ở bên ngoài.

Thương Mai bị hù dọa, đêm khuya thanh vắng trong ngọn núi sâu như thế này, cô vừa sợ vừa thắc mắc, có một tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, đúng là có thể dọa cô sợ hãi.

Cô mở cửa ra, nhìn thấy Ngô Yến Tổ đang khoác một cái áo choàng đứng ở cửa, lo lắng hỏi: “Ta nghe thấy âm thanh của sư phụ, sao vậy, có phải là không thoải mái hay không?”

Phòng của ông ta sát vách giang phòng của Thương Mai, hiệu quả cách âm của phòng làm bằng gỗ không phải là tốt lắm, cho nên động tĩnh của Thương Mai ở phía bên này đều có thể truyền đến phòng của ông ta.

“Ta không sao đâu, chỉ mơ thấy ác mộng.” Thương Mai tránh ra một chút để ông ta đi vào.

Gió ở bên ngoài đang thổi ù ù, những ngọn núi dựa san sát vào nhau đen kịt giống như là quái thú, vô cùng khϊếp người.

Thương Mai vội vàng đóng cửa lại, nhịn không được mà rùng mình một cái.

Ngô Yến Tổ nhìn thấy cô kỳ lạ, liền hỏi: “Sao vậy? Là mơ thấy ác mộng gì?”

Dù sao thì Thương Mai cũng không ngủ được, thế là liền trò chuyện với Ngô Yến Tổ: “Ta mơ thấy lão thất xảy ra chuyện, ngươi nói xem bây giờ trong Kinh Thành đang có tình huống như thế nào?”

Ngô Yến Tổ nói: “Ta cũng không biết tình huống trong Kinh Thành như thế nào, nhưng mà người cũng đừng có lo lắng quá nhiều, ta cảm thấy không có chuyện nào mà vương gia không thể giải quyết được.”

Mặc dù là Ngô Yến Tổ rất sợ Mộ Dung Khanh, nhưng mà ông ta đối với Mộ Dung Khanh lại có một loại tin tưởng mù quáng, cứ luôn cảm thấy thiên hạ này không có chuyện gì mà hắn làm không được.

Thương Mai nghe thấy lời nói này thì lại bật cười: “Ông có lòng tin với chàng như vậy à?”

“Đương nhiên là có rồi.” Ngô Yến Tổ không nói ra nguyên nhân, bởi vì cũng không có nguyên nhân gì hết, chính là có lòng tin như vậy.

Đêm khuya thanh vắng im lặng như tờ, nghe thấy giọng điện nói chuyện của Ngô Yến Tổ, Thương Mai cảm nhận được một chút yên tâm.

“Ngươi vào nam ra bắc, đã chứng kiến không ít chuyện, ta nói cho ngươi nghe một vụ án.” Thương Mai bỗng nhiên lại có hứng thú muốn nói chuyện.

“Vụ án hả?” Ngô Yến Tổ không có hứng thú gì với vụ án, ông ta chỉ có hứng thú với y thuật và chữa bệnh, nhưng mà sư phụ nói là cần, bậy thì cứ nói thôi: “Được rồi, người nói đi.”

Thế là Thương Mai kể cho ông ta nghe về vụ án ly kỳ mà ngày hôm đó cô và Mộ Dung Khanh đã gặp được, lại nói tiếp: “Đến bây giờ vụ án này vẫn còn chưa tìm được hung thủ, trên người của phụ nhân kia mang lục giác, chết ở bên cạnh của phu quân. Mặc dù sau đó nói không phải là tự sát, nhưng mà những nhận định ban đầu tại hiện trường vụ án vẫn còn trong đáy lòng của ta, ta cố chấp, cho rằng nàng ta là bởi vì phu quân tự tử mà chết đi, thậm chí là bây giờ nhớ đến đều cảm thấy trong lòng có một loại chấp niệm rất kỳ quái.”

Ngô Yến Tổ giật mình: “Ngươi nói đến chuyện này hình như là đã từng gặp được nó.”

“Ngươi cũng đã từng gặp vụ án như thế này hả?” Thương Mai hỏi.

“Không phải là vụ án, mà là một loại bệnh.” Ngô Yến Tổ thu liễm thần sắc nghiêm túc, nói: “Đây là chuyện xảy ra vào cái năm ta vừa làm đại phu, cũng chính là chuyện vào năm trước, ta là đại phu hành tẩu giang hồ cho nên không có chỗ ở cố định, ngày hôm đó đi đến Bạch Châu. Đúng lúc có một gia đình nghèo khó muốn mời đại phu đến đó, bệnh nhân là một phụ nhân hơn năm mươi tuổi, nhà có bốn đứa con, đều đã thành thân, phu quân của bà ta mất sớm. Năm đó bà ta bị bệnh là bởi vì tiết thanh minh đi viếng mộ gặp một con thỏ tông chết trên tảng đá, ở bên cạnh con thỏ đó còn có một con thỏ bị bắn gϊếŧ, lúc ấy bà ta vô cùng sợ hãi, trở về liền bị bệnh hơn một tháng trời, kể từ đó về sau nếu như mà bà ta nhìn thấy con thỏ hoặc là cái ngày đi viếng mồ lại gặp cảnh tượng đó xuất hiện trong cuộc sống một lần nữa, bà ta sẽ nhớ đến chuyện con thỏ tuẫn tình, rốt cuộc bà ta đã treo cổ tự sát, được cứu về, sau đó bà ta cứ ba lần bốn lượt đòi tự sát, con của bà ta cho rằng bà ta bị bệnh, thế là mới mời đại phu.”

Ngô Yến Tổ nói xong rồi hỏi Thương Mai: “Sau khi gặp vụ án hung sát đó xong, không phải là tâm tư của người vẫn luôn sầu lo đó chứ?”

“Đúng vậy, chuyện xảy ra vào ngày hôm đó cứ thỉnh thoảng xuất hiện ở trong lòng của ta, không chỉ là vụ án hung sát, thậm chí ngay cả ta và lão thất nhìn thấy cảnh sắc ở trong núi, nhìn thấy tiều phu, nhìn thấy những con đường cùng với những nơi tương tự đều sẽ làm cho trong lòng của ta cảm thấy bất an.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Ngô Yến Tổ: “Cuối cùng bệnh nhân đó như thế nào? ngươi có chuẩn đoán được bà ta bị bệnh gì không?”

Ngô Yến Tổ có chút chán nản: “Bà ta căn bản không có bị bệnh, cho nên ta mới tùy tiện mê trà an thần, trước ngày ta rời khỏi Bạch Châu, nghe nói đến cùng vị phụ nhân đó vẫn tự sát, chết ở bên cạnh phần mộ của phu quân bà ta.”

Sắc mặt của Thương Mai đột nhiên trắng bệch, cảm giác sợ hãi ở trong lòng lại càng trở nên dữ dội hơn.

Từ sau khi vụ án hung sát qua đi, mỗi lần cô nhớ đến thì đều cảm thấy kinh hãi, chỉ cho nó là bóng ma tâm lý. Lúc ấy cô cũng cảm thấy khá kỳ quái, tốt xấu gì mình cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, tại sao một vụ án lại tạo thành bóng ma tâm lý cho mình nhiều ngày như vậy, bây giờ suy nghĩ lại, chỉ sợ là không phải.

Ngô Yến Tổ nói: “Lúc xử lý tang sự cho vị phụ nhân đó, ta cũng có đến đó, nghe nói là đạo sĩ chủ trì tang lễ có nói rằng bà ta bị người ta hạ chú, mục đích là muốn làm loạn lòng của bà ta, để bà ta tự sát. Bách tính xung quanh cũng đồng loạt nghị luận, nói là người hạ chú chính là nàng dâu của con trai cả của bà ta, bởi vì nàng dâu của con trai cả bà ta cùng với bà ta tình cảm không tốt cho lắm, cứ luôn luôn cãi cọ, càng có người từng nhìn thấy nàng dâu của con trai cả bà đi tìm thuật sĩ trong giang hồ gì đó, đương nhiên ta cũng không tin vào cách nói này.”

Thương Mai có chút hỗn loạn, đối với những chuyện kỳ lạ, hiện tại cô không thể nói là mình không tin.

Nhưng mà người sẽ hạ tà thuật với cô, trong số những người cô quen biết cũng chỉ có Thương Khâu.

Không loại trừ Thương Khâu sẽ làm như vậy.

Nếu như đây là một loại tà thuật, mục đích của nó là muốn để cho cô chết đi, vậy thì chắc chắn có nguyên nhân dẫn đến đó, nếu như trong lòng của cô trở nên hỗn loạn, vậy sẽ cô suy nghĩ đến cái chết. Chuyện này thật sự quá nguy hiểm, chính cô cũng không có cách nào đề phòng.

Có điều cô nghĩ lúc hạ chú chắc cũng không phải là nhằm vào cô, là nhằm vào lão thất, bởi bì chỉ cần cô xảy ra chuyện thì lão thất sẽ hỗn loạn trận cước.

Trước và sau khi án mạng xảy ra, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, nếu như khi đó cô chết đi, đến lúc đó ít nhất Nam Hoài vương sẽ là người được lợi.

Âm mưu này bây giờ xốc nó lên, Thương Mai không cảm thấy đã hoàn toàn hiểu thấu, ngược lại còn trở nên nản lòng thoái chí hơn.

Cô đã từng chữa trị chứng u buồn của nhóm đặc công ở thời hiện đại, nếu như bây giờ là một loại chú thuật, vậy thì cũng không chênh lệch lắm với chứng u buồn, một khi bùng phát, vậy thì sẽ gây ra xúc động lớn