Thời gian dường như ngừng trôi, Thương Mai lặng yên thở dài trong lòng, e rằng Mộ Dung Khanh sẽ là vị hôn phu tương lai của cô, hai người không có tình yêu, chỉ lợi dụng lẫn nhau.
Sau đó nghe thấy Hoàng hậu hỏi Liên thị sau một hồi lâu im lặng: “Bức tranh này không rơi vào tay An Thân Vương, thị nữ của ngươi ngày đó đã bán nó cho Trần Nguyệt Nhung, Trần Nguyệt Nhung tặng lại nó cho phu quân ngươi.”
Liên thị gật đầu, vẻ mặt không thay đổi: “Thần phụ biết, ngày đó Hạ Hòe Quân mang theo bức họa này về cho thần phụ xem, ông ta nói ông ta yêu một người, muốn đưa nàng ấy về phủ.”
Liên thị nói nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, thậm chí giọng nói không có một chút cảm xúc lên xuống nào, như thể đang nói về một chuyện hết sức bình thường.
Hoàng hậu a một tiếng: “Hắn từng cho ngươi xem? Vì sao ngươi không nói cho hắn biết bức họa này là ngươi vẽ?”
Liên thị cười khẽ, hàm răng hơi lộ ra nhưng lại vô cùng mỉa mai: “Ông ta ngưỡng mộ danh tiếng của ta nên theo đuổi ta, ta gả cho ông ta làm vợ, nhưng ông ta lại không biết phong cách vẽ tranh của ta, bắt đầu từ giờ khắc đó ta đã biết ông ta chưa từng yêu ta, ta cũng hết hi vọng.”
“Ngươi hối hận không?” Hoàng hậu tò mò hỏi.
Liên thị lại cười một tiếng, nụ cười này thê lương không thôi, nhưng lại không trả lời.
Hoàng hậu nhìn nụ cười của bà ta, không biết vì sao lại đọc được sự tuyệt vọng, cùng là nữ nhân, nàng ta biết chắc chắn Liên thị đã từng rất yêu Hạ Hòe Quân.
Nữ tử kiêu ngạo như vậy sao có thể thừa nhận rằng bà đã chọn sai người? Chỉ tự mình âm thầm chấp nhận tất cả hậu quả.
Hạ Thừa tướng ở phía sau tấm bình phong, nhìn nụ cười gần như tuyệt vọng trên khuôn mặt bà, chỉ cảm thấy không khí bốn phía ngột ngạt đến mức không thở nổi, ông ta vươn cổ lên hít một hơi thật sâu, nhưng lại không thể bỏ qua cơn đau buốt bỗng nhiên dâng lên.
Nguyệt Nhung phu nhân dần dần nhìn ra cửa, bà ta kinh ngạc nhìn Liên thị, bà ta thật không dám tin ngày đó Liên thị đã từng thấy bức họa này, càng không tin bà ta đã nhìn thấy nó mà nhẫn nhịn không nói gì.
Bà ta đang đùa cái quái gì vậy? Vì sao hoàng hậu không truy cứu chuyện mưu phản nữa?
Bầu không khí trong điện như ngưng kết lại.
Sau một hồi lâu, Hoàng hậu mới chậm rãi nói: “Mai Phi, Tướng gia, ra đi.”
Nguyệt Nhung phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn về phía hoàng hậu, chỉ thấy sau tấm bình phong bên trái có hai người đi ra.
Bà ta xụi lơ trên mặt đất, vẻ mặt cầu xin nhìn Hạ Thừa tướng, trong lòng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Liên thị phúc thân với Mai Phi: “Tham kiến Mai Phi nương nương.”
Mai Phi ngước mắt nhìn nữ tử mặt mũi thanh nhã này, khẽ thở dài: “Ừm.”
Hoàng hậu hỏi Hạ Thừa tướng: “Ngươi còn có gì muốn nói không?”
Hạ Thừa tướng quỳ xuống, cô quạnh nói: “Thần không có gì muốn nói.”
Hoàng hậu nói: “Ngươi có bằng lòng kí thư phóng thê hay không?”
Hạ Thừa tướng đột nhiên chấn động, vô thức lắc đầu: “Không!”
Thư phóng thê, chính là hòa ly, ông ta không thể hòa ly với bà.
Bây giờ đủ loại thị phi, đủ loại vây khốn, một khi hòa ly với bà thì sẽ có vô số thị phi không đếm hết quấn lên người ông ta, lập tức sẽ có quan viên khảo hạch, Nhϊếp Chính Vương đã từng nói ông ta tầm thường mấy lần khi tảo triều, nếu lại hòa ly thì người ngoài sẽ càng nói ông ta như vậy.
Ông ta chỉ có thể hưu thê, chỉ có nói Liên thị sai thì mới có thể bảo toàn thân mình.
Nguyệt Nhung phu nhân nghe được lời ấy thì che miệng khóc rống lên.
Cho tới nay bà ta đều ngóng trông Liên thị có thể đi ra khỏi nhà, chỉ như vậy bà ta mới có thể phù chính làm phu nhân, con cái của bà ta mới không phải con thứ.
Nhưng ông ta thế mà không đồng ý? Không phải ông ta vẫn luôn muốn bỏ Liên thị sao? Vì sao lại không đồng ý?
Mộ Dung Khanh hỏi Thương Mai: “Ông ta không bằng lòng ký thư phóng thê, nàng cảm thấy là do cái gì?”
Thương Mai u ám nghiêm mặt: “Ông ta chỉ có thể hưu thê, không thể ký thư phóng thê, nhất là sau sự việc hưu thư ở cửa Tướng Phủ.”
Mộ Dung Khanh ừ một tiếng, buông nàng ra, lạnh lùng nói: “Chuyện năm đó còn phải nghiên cứu tìm hiểu thêm, bức tranh này là giao cho hoàng huynh, bản vương muốn vật quy nguyên chủ.”
“An Thân Vương...” Thương Mai do dự một chút, nhưng vẫn không nói gì.
“Hoàng huynh vì mẫu thân nàng mà thề cả đời không cưới, đến nay vẫn một thân một mình, nàng không thể tưởng tượng nổi tình cảm của huynh ấy đối với mẫu thân nàng sâu bao nhiêu đâu.” Mộ Dung Khanh nói.
Ôi, lại là một câu chuyện xưa về ngươi yêu nàng nhưng nàng lại yêu hắn.
Giọng nói của Hoàng hậu lại vang lên lần nữa, mang theo vẻ lạnh lùng trống rỗng: “Chuyện nhà của ngươi, bản cung không nên hỏi đến, ngươi đã không bằng lòng ký thư phóng thê vậy thì quay về sống thật tốt đi.”
Nguyệt Nhung phu nhân không thể tin hỏi: “Nương nương, chuyện bức họa này không truy cứu sao?”
Hoàng hậu hơi kinh ngạc, trên đời này tại sao có thể có một nữ tử ngu xuẩn như vậy? Đến bây giờ bà ta vẫn chưa hiểu được sao? Căn bản là không có chuyện mưu phản.
Hạ thừa tướng nổi giận nói: “Câm miệng!”
Nguyệt Nhung phu nhân bị ông ta rống lên một tiếng, trong lòng uất ức, nhưng cũng không dám nói nữa, chỉ đỏ mắt quỳ trên mặt đất.
“Đều trở về đi!” Hoàng hậu lạnh lùng nói.
Mai Phi dẫn họ cáo lui, Liên thị dẫn đầu đi ra khỏi điện, Nguyệt Nhung phu nhân lại cần phải Hạ Thừa tướng đỡ lấy mới có thể đi ra ngoài.
Hạ Thừa tướng đứng ở ngoài điện, nhìn bóng lưng Liên thị trong ánh hoàng hôn, ánh chiều tà bao phủ bà một thân áo xanh, lưng thẳng tắp, đi lại thong dong, bà đi từng bước từng bước, ra khỏi tầm mắt ông ta.
Ông ta nhớ tới Hoàng hậu nương nương hỏi bà, ngươi hối hận không? Bà không trả lời.
Bà hối hận không?
Mộ Dung Khanh và Thương Mai ở hành lang nhìn bóng lưng của họ ở đằng trước, Mộ Dung Khanh nói: “Có lẽ ông ta hối hận vì đã đối xử có lỗi với mẫu thân nàng, nhưng sẽ không quá lâu, trong lòng ông ta công danh lợi lộc nặng hơn tất cả mọi thứ.”
Thương Mai không lên tiếng, nhưng lại biết những gì Mộ Dung Khanh nói là sự thật.
Một chiếc xe ngựa chạy qua phiến đá xanh, tấm màn thật dày che khuất người trên xe ngựa.
Hạ Thừa tướng nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Nhưng hiển nhiên Nguyệt Nhung phu nhân không có ý định để ông ta yên tĩnh, bà ta líu lo nói không ngừng: “Vì sao không đồng ý đề nghị của Hoàng hậu nương nương? Nếu ông ký thư phóng thê thì sau này có thể không nhìn thấy khuôn mặt như người chết của Liên thị, có lẽ nào ông vẫn còn có tình cảm với bà ta? Bà ta lạnh nhạt với ông nhiều năm như vậy, ông vẫn chưa nhìn thấu người này sao? Bà ta ỷ vào mình có mấy phần tài tình, khinh thường mọi thứ, ngay cả ông bà ta cũng không để vào mắt, nam tử trên đời này đều là tam thê tứ thϊếp, bà ta dựa vào cái gì yêu cầu ông giữ vững một lòng vì bà ta? Bà ta cho rằng mình là ai?”
Hạ Thừa tướng đột nhiên mở to mắt, lửa giận trong mắt khiến Nguyệt Nhung phu nhân bị dọa không tự chủ được chuyển về sau, bà ta nuốt nước miếng, vẫn mạnh miệng nói: “Ta nói không đúng sao?”
Hạ Thừa tướng hung hăng nhìn chằm chằm bà ta: “Vì sao? Vì sao bà trộm tranh của bà ấy rồi đưa cho ta?”
Sự áy náy đối với Liên thị vừa rồi đã biến thành phẫn nộ, lúc ông cầm bức tranh đến cho bà xem, bà biết không phải là Nguyệt Nhung vẽ, nhưng lại không nói gì, nhất định là trong lòng bà đã lén cười nhạo ông ta, từ đầu tới cuối bà đều coi thường ông ta.
Nguyệt Nhung phu nhân thấy ông ta hung ác như thế thì òa khóc: “Chuyện này đã qua nhiều năm như vậy, ông còn muốn truy cứu sao? Nhìn vào Oanh Nhiễm và Lâm Nhi ông cũng không nên truy cứu nữa.”
Giọng nói Hạ Thừa tướng như băng: “Trần Nguyệt Nhung, sao bà có thể ngu xuẩn như vậy? Bà lấy tranh bà ấy vẽ đưa cho ta, không sợ bà ấy vạch trần bà sao?”
Nguyệt Nhung phu nhân khóc nói: “Bà ta dám? Bức tranh này là bà ta đưa cho An Thân Vương, bà ta sao dám thừa nhận? Tuy bà ta nói đưa bức tranh này cho An Thân Vương là muốn để An Thân Vương hết hi vọng, nhưng ai biết có phải giấu giếm tình ý hay không? Nếu thật sự không có chút suy nghĩ vụиɠ ŧяộʍ nào thì sao bà ta không vạch trần ta?”