Tôn công công đanh giọng quát: “Hỗn xược, ở Thọ An Cung ở trước mặt Hoàng Thái hậu, cũng dám bá đạo như vậy?”
Nguyệt Nhung phu nhân thấy một thái giám cũng dám quát bà ta, nạt: “Ngươi có thân phận gì? Lại dám quát ta“
Mai phi cũng không ngờ Nguyệt Nhung phu nhân này lại không biết chừng mực như thế, thật sự tức quá hóa ngu, hiện nay sắp lật thuyền rồi, thật là ngàn sai vạn sai mà.
Thân sắc của Hoàng Thái hậu phẫn nộ, đanh muốn nổi giận, liếc nhìn Mai phi, lại ẩn nhân xuống, chỉ đanh giọng nói: “Nào, mời tướng gia cùng vị phu nhân không biết trời cao đất dày này ra ngoài, sau này không có sự cho phép của ai gia, không được bước vào cửa cung nửa bước.”
Nguyệt Nhung phu nhân lúc này định thân lại, vội quỳ xuống dập đầu: “Thái hậu nương nương bớt giận, thϊếp thân chỉ là nhất thời lỡ lời...”
“Là lỡ lời hay bản tĩnh như thế, ai gia không muốn biết, ai gia cũng khinh thường nói chuyện với loại người như ngươi, chuyện hủy hôn, nể tình Thương Mai lập công, ai gia không truy cứu, các ngươi xuất cung đi.” Hoàng Thái hậu trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Nguyệt Nhung phu nhân còn muốn nói gì đó, Hạ Thừa Tướng lại kéo bà ta, thấy vẻ tức giận của bà ta, trong lòng nảy sinh một tia chán ghét: “Im miệng, ngươi còn chê chưa đủ mất mặt?”
Nguyệt Nhung phu nhân lúc này ngây ra, bà ta từ khi bước vào tướng phủ, ông ta chưa từng lớn tiếng nói bà ta.
Hạ Thừa Tướng mặt mày trắng bệch cúi người nói: “Thái hậu nương nương, thân cáo lui”
Nếu Hoàng Thái hậu đã không truy cứu chuyện hủy hôn, ông ta cũng không muốn dây dưa quá nhiều, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, tránh nữ nhân ngu xuẩn Nguyệt Nhung này lại nói sai gì đó nữa, khiến Hoàng Thái hậu nổi giận.
Hạ Thừa Tướng trước khi đi, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thương Mai, Thương Mai không e sợ mà nhìn thẳng ông ta, ánh mắt của hai cha con chạm nhau giữa không trung, bắn ra tia lửa, người ở đây đều nhìn thấy.
Hoàng hậu nhíu mày, trong lòng nghĩ sợ là không thể để Hạ Thương Mai xuất cung nhanh như vậy, cô tuy một thân y thuật, nhưng sao đấu được Hạ Thừa Tướng và lão phu nhân mưu kế thâm sâu?
Đặc biệt, hai người hiện nay đã chính thức giao phong, tướng phủ này sợ rằng không chứa được Hạ Thương Mai nữa rồi.
Nghĩ đến đây, nàng ta ra hiệu cho Du ma ma, động đậy một ngón tay, Du ma ma hiểu ý, cúi người đi ra ngoài.
Mộ Dung Khanh nhìn thấy, khóe môi dân dần cong lên lộ ra nụ cười, lần này Nguyệt Nhung phu nhân bị một trận khó chịu rồi.
Hoàng Thái hậu nhìn Mai phi, gương mặt nghiêm nghị nói: “Tâm tư của ngươi ai gia nhìn thấy rất rõ, nhân lúc cái đuôi còn chưa có lộ ra,
mau chóng giấu đi, ai gia không hy vọng nhìn thấy có lần sau.”
Vừa rồi bà ta ẩn nhân là vì mặt mũi của tam Hoàng tử, qua 3 năm nữa, tam Hoàng tử phải phong vương rồi, không muốn vào lúc này khiến người ngoài cảm thấy mẫu phi của hắn không được trọng dụng.
Sắc mặt của Mai phi tái nhợt: “Thân thϊếp không có tâm tư nhỏ gì, Thái hậu đừng hiểu lâm Thần thϊếp, chuyện hôm nay, Thần thϊếp cũng là bi người ta dẫn dắt, nhưng Thần thϊếp sau này sẽ ghi nhớ, không phải chuyện Thần thϊếp nên quản, Thần thϊếp sẽ không quản nữa.”
Hoàng Thái hậu lạnh lùng nói: “Cố gắng dạy dỗ tam Hoàng tử, dạy dỗ thằng bé cho tốt, ngươi sau này mới có phúc, nó là con trai của Hoàng đếm là cháu của ai gia, không có ai dám ủy khuất nó, nếu như người làm mẫu thân như người không biết vì nó mà tích phúc, vậy thì sau này nhất định sẽ hại nó, ai gia tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như thế xảy ta, ngươi đừng bỏ ngoài tai những lời ai gia nói.”
Mai Phi cúi đầu, biết biện minh cũng vô ích, Thái hậu cũng sẽ không tiếp tục tin nàng ta, chỉ đành cúi đầu, giọng nói buồn bã nói: “Thần thϊếp biết rồi, Thần thϊếp cáo lui.”
Mai phi trước khi đi thì liếc nhìn Thương Mai, nàng ta thật sự không hiểu tại sao Nhϊếp Chính Vương lại bằng lòng lấy nữ tử như Hạ Thương Mai làm vợ, nàng ta biết mình vì tiền đô của con trai mà mưu cầu lại nhiều thêm một lớp cản trở, Hạ Thương Mai này không dễ đối phó. Mai phi nương nương sau khi đi rôi, Hoàng Thái hậu khẽ thở dài: “Hoàng đế ngã bệnh mới được bao lâu? Tâm tư của những người này đều lộ ra rồi, chỉ trách Thái tử quá bình thường, văn võ đại thân mỗi người một cách nghĩ, liên cấu kết với hậu phi được Hoàng tử, ai cũng muốn làm công thân, Hoàng hậu phải cố gắng quản giáo Thái tử, nếu không vị trí Thái tử này không biết khi nào sẽ bị người ta đoạt mất, Hoàng hậu như ngươi sẽ khóc đó"
Lời Hoàng Thái hậu nói hôm nay rất lăng lệ, ở trước mặt Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai nửa điểm mặt mũi cũng không có cho Hoàng hậu và Mai phi.
Mai phi lòng đầy oán hận rời đi, nhưng Hoàng hậu lại hiểu chân lý trong mỗi câu nói của Hoàng Thái hậu, Thái tử quá bình thường, người trong triều coi trọng hắn không nhiều, vì thế mới có chuyện Mai phi ngày hôm nay.
Hoàng hậu nói: “Lời của mẫu hậu nói rất có lý, Thần thϊếp biết nên làm như thế nào rồi.”
Hoàng Thái hậu nói xong với Hoàng hậu, lại nhìn Mộ Dung Khanh, khẽ thở dài: “Con tuy có tài của người làm Đế Vương, nhưng lại không có số làm Đế Vương, trong triều sóng gió nhiều thay đổi, con làm Hoàng thúc thì phải cố gắng giúp đỡ cháu trai của con, đừng để nó bị cô lập.”
Người Hoàng Thái hậu nói là cháu trai chứ không phải Thái tử, điều này khiến Thương Mai nghe giống như có chút huyền cơ. Chẳng lẽ ngay cả Hoàng Thái hậu cũng không nhìn trúng Thái tử? Nhưng hiện nay người có thể ngồi lên vị trí Thái tử, trừ tam hoàng tử do Mai phi sinh thì chỉ có Lương Vương điện hạ thôi.
Mộ Dung Khanh nghe thấy lời này của Hoàng Thái hậu, mặt mày tùy ý nói: “Con trai không có năng lực này, vẫn là đợi hoàng huynh khỏe lại tiếp tục dạy Thái tử đi.”
Thần sắc của Hoàng Thái hậu hơi thay đổi, trong mắt đột nhiên phủ một tầng sương mù, giọng nói trở nên trầm thấp ưu thương: “Hoàng huynh của con hắn không khỏe lại được rồi.”
Mộ Dung Khanh nhàn nhạt liếc nhìn Thương Mai: “Mẫu hậu, thời nay không như ngày trước, hiện nay có một vị đại phu ở đây.”
Thương Mai thấy hơi lạ nhìn Mộ Dung Khanh, chàng hình như muốn tiến cử mình chữa trị cho Hoàng thượng với Hoàng Thái hậu, nhưng chuyện này chàng không thể làm chủ sao?
Cô đương nhiên không muốn đi chữa trị cho Hoàng thượng, dù sao Hoàng thượng bệnh nặng đã lâu, cũng không biết là mắc bệnh gì, cô không chắc có thể chữa khỏi cho Hoàng thượng, nếu như trong lúc cô chữa trị Hoàng thượng xảy ra chuyện, cô sẽ gặp họa sát thân.
Cô chỉ thấy lạ, Nhϊếp Chính Vương ở trên vấn đề chữa trị cho Lương Vương, luôn tự làm, kiên trì để cô chữa trị, ngay cả Hoàng Thái hậu cũng phản đối, thì có thể chứng minh Hoàng thượng cho chàng quyền lực rất lớn.
Nói như thế chàng có thể làm chủ chữa trị cho Hoàng thượng, nhưng chàng vừa rồi nói đùa rõ ràng là đang trưng cầu sự đồng ý của Hoàng Thái hậu.
Thương Mai nhìn Hoàng Thái hậu, chỉ thấy bà ta khẽ lắc đầu, có hơi khó xử, sau đó nói: “Hai đứa về đi, ai gia cũng mệt rồi.”
Thái độ này càng khiến Thương Mai cảm thấy ngạc nhiên không thôi, Hoàng Thái hậu thậm chí không có chính diện trả lời vấn đề.
Hoàng hậu lập tức đứng dậy cáo lui: “Mẫu hậu nghỉ ngơi trước, Thần thϊếp trở về xem A Toàn”
Hoàng Thái hậu nhìn nàng ta, có hơi muốn nói lại thôi, cuối cùng, vẫn khoát tay: “Đi đi”
Thế lực của Hoàng hậu đã như mặt trời giữa trưa, bà ta nói gì, Hoàng hậu đều tự có chủ trương, vừa rôi Du ma ma rời khỏi, bà ta liên biết có chuyện gì rồi.
Cũng tốt, cho người của tướng phủ đó biết một chút lợi hại, dừng có dây vào lửa.
Thương Mai rõ ràng nhìn thấy sự thất vọng lộ ra trên mặt của Mộ Dung Khanh, mặc dù ý cười trên môi không nhạt đi, đáy mắt lại không có một chút ý cười, thậm chí có một chút mệt mỏi và lạc lõng.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, Thương Mai cũng cảm thấy Hoàng Thái hậu không có bá đạo như trong tưởng tượng, thậm chí hôm nay bà ta vốn có thể xử lý Nguyệt Nhung phu nhân, dù sao ở trong Thọ An Cung mà hỗn xược như thế, thân làm Thái hậu đương triều, bà ta nếu như há chỉ trừng trị, một chút cũng không quá đáng.
Nhưng, Hoàng Thái hậu lại giống như trung gian hóa giải quan hệ giữa ba bên.
Thượng Mai trong lòng hiểu rõ, bà ta không phải sợ chuyện, bà ta chỉ là cố gắng hết sức, bảo vệ sự hòa bình bên ngoài trong triều và hậu cung mà thôi.
Muốn một lão Thái hậu làm như thế, có thể thay thế cục trong triêu, thật ra đã dân dân chuyển sang giai đoạn nhạy cảm.