Mộ Dung Khanh biết nếu cứ kéo dài như vậy mãi, Lương Vương chắc chắn sẽ nguy hiểm, hắn quyết định giải quyết dứt khoát.
Vì thế hắn hỏi Thương Mai: “Cần bao lâu Lương Vương mới thoát khỏi tình hình nguy hiểm?”
Thương Mai hơi do dự nói: “Bây giờ vẫn chưa thể nói chính xác được, phải xem thử Lương Vương điện hạ có xuất hiện viêm phổi cấp tính hay không.”
“Ba ngày?” Mộ Dung Khanh cũng không có ý định để cô nói quanh co, ép cô đưa ra thời gian cụ thể.
Thương Mai nhanh chóng suy nghĩ thầm trong đầu, nếu có người giúp đỡ cô thì chắc là có thể giúp Lương Vương thoát khỏi nguy hiểm trong vòng ba ngày, nhưng mà ngự y có giúp cô không? Chỉ e bây giờ ngay cả Viện Phán cũng không đứng về phía cô.
“Nói chuyện!” Mộ Dung Khanh đột nhiên nghiêm túc lạnh lùng nói: “Ngươi câm sao?”
Thương Mai đành bất đắc dĩ nói: “Vâng, ba ngày!”
Mộ Dung Khanh gật đầu, nhìn Hoàng thái hậu nói: “Mẫu hậu, nếu nàng đã hứa rằng trong vòng ba ngày sẽ làm cho Toàn thoát khỏi nguy hiểm thì cứ cho nàng ta thời gian ba ngày, người thấy thế nào?”
Tuy hắn đang hỏi ý kiến nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Hoàng thái hậu không nói tiếng nào, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Quý Thái Phi.
Quý Thái Phi hiểu ý Hoàng thái hậu, bà đang định nói chuyện, Mộ Dung Khanh lại đột nhiên xoay người nói: “Nếu mẫu hậu đã đồng ý, vậy thì cứ làm theo ý của bổn vương, ba ngày này, tất cả ngự y trong Thái Y Viện thay phiên nhau canh giữ Lương Vương điện hạ cùng với Hạ Thương Mai, bổn vương cũng sẽ tạm thời ở Trường Sinh Điện, nếu có bất cứ tin tức gì, dù là lúc nào cũng nhất định phải bẩm báo cho bổn vương, trừ những người được chỉ định hầu hạ ra, tất cả những người không liên quan trong cung không được phép đến gần Trường Sinh Điện, kẻ trái lệnh trảm!”
Đây là lần đầu tiên Thương Mai nhìn thấy Mộ Dung Khanh làm việc quyết đoán đến như thế, Hoàng thái hậu không hề đồng ý nhưng mà hắn lại cố ý giải nghĩa ý của Hoàng thái hậu, tính tình mạnh mẽ ngang ngược như thế, thật đúng là... làm cho Thương Mai cảm thấy cực kỳ sung sướиɠ.
Một câu “Kẻ trái lệnh trảm” làm tất cả mọi người đều ý thức được Nhϊếp Chính Vương làm thật, hắn cũng đang sử dụng quyền lực mà Hoàng Đế giao cho hắn, ngay cả Hoàng thái hậu hắn cũng không quá coi trọng.
Sắc mặt Hoàng thái hậu thay đổi liên tục, cuối cùng nặn ra một nụ cười cứng đờ: “Được, nếu Nhϊếp Chính Vương đã ra lệnh, vậy thì nghe theo con, cho nàng ta ba ngày, nếu ba ngày sau Toàn còn chưa có chuyển biến tốt, gϊếŧ không tha.”
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống mặt Thương Mai nói tiếp: “Nếu ngươi lập công, chữa khỏi cho Lương Vương, ai gia sẽ tự tay hạ chỉ, gả ngươi cho Nhϊếp Chính Vương làm Phi.”
Lời này nói cho Thương Mai nghe, cũng nói cho Mộ Dung Khanh nghe, để hắn không thể đổi ý được.
Thương Mai không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể quỳ xuống tạ ơn: “Thần nữ tạ ân điển của Hoàng thái hậu.”
Thái tử nhìn chằm chằm Thương Mai bằng ánh mắt âm trầm, nở nụ cười đắc ý, mặc kệ kết quả như thế nào thì đều có lợi cho hắn.
Thật ra bây giờ hắn lại hy vọng Hạ Thương Mai thật sự có thể chữa trị cho tên vô dụng này, tuy rằng không thể gϊếŧ chết Hạ Thương Mai, nhưng mà lại có thể làm xấu mặt của Mộ Dung Khanh, vì cưới một kẻ bị mọi người chê trách làm phi, sau này danh vọng của hắn ta chắc chắn sẽ tụt dốc.
Hơn nữa còn không có cách nào dựa vào cách cưới chính phi để giành được sự ủng hộ của nhà mẹ đẻ chính phi, hắn ta đã bỏ lỡ mất một cơ hội rất tốt.
Hoàng hậu vẻ mặt không chút biểu cảm nào, bây giờ đã không đến lượt bà lên tiếng.
Quý Thái Phi nhìn Thương Mai bằng ánh mắt chán ghét, bà đương nhiên không hề mong Lương Vương chết, bởi vì Lương Vương chết, Mộ Dung Khanh sẽ có sai lầm khi đưa ra quyết định, là chính hắn cực lực đề cử Hạ Thương Mai chữa bệnh cho Lương Vương.
Nhưng mà Lương Vương không chết, Hạ Thương Mai sẽ trở thành con dâu của bà, chỉ cần nghĩ đến đây bà lại cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Hoàng thái hậu truyền vài ngự y và Viện Phán vào điện, Quý Thái Phi và Hoàng hậu cũng vào theo.
Còn Mộ Dung Khanh, Hoàng thái hậu bảo hắn canh giữ ở ngoài, ý là không muốn cho hắn nghe.
Hoàng thái hậu ngồi ở giữa, mặt mày tái mét: “Ngươi nói, bây giờ tình hình của Lương Vương như thế nào? Thái Y Viện của các ngươi có cách nào không?”
Viện Phán do dự, tính toán thiệt hơn thầm trong đầu, ông ta cũng không có cách nào khác, bệnh của Lương Vương cứ tái đi tái lại, lại phát bệnh lần nữa, cảnh vừa mới nhìn thấy lúc nãy, cái gì mà thiếu oxy này nọ ông ta chưa từng nghe nói qua, cho nên không thể đặt hy vọng lên một nữ nhân, đặc biệt là nàng ta còn nói dối rằng bản thân là truyền nhân của Ôn Ý, đúng là ăn nói hàm hồ.
Tình hình của Lương Vương ông ta cũng không quá rõ, nhưng mà xem từ hô hấp và mạch đập thì đã không xong rồi, ông ta cũng không tin là Hạ Thương Mai còn có cách có thể xoay chuyển trời đất.
“Nói!” Hoàng thái hậu thấy cả đám đều ngậm miệng không nói tiếng nào, tức giận: “Tình hình như thế nào thì cứ việc nói thẳng ra, cho dù có lời nói đại nghịch bất đạo, ai gia cũng miễn tội cho các ngươi, ai gia chỉ muốn biết tình hình hiện tại của hắn.”
Viện Phán quỳ xuống, ngẩng đầu nói thẳng: “Bẩm Hoàng thái hậu, nếu đã thế thần xin phép nói thẳng, bệnh tình của Lương Vương điện hạ vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là bây giờ người đã không thể thở nổi, mạch đập yếu ớt, khi có khi không, tay chân lại lạnh ngắt, sắc mặt lúc tái nhợt lúc tím xanh, đây là dấu hiệu sắp ra đi.”
Hoàng hậu nghe ngự y nói thế, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Bà hai tay ôm mặt lại khóc rống lên.
Hoàng thái hậu cũng vô cùng đau thương, môi bà khẽ run run, nhìn chằm chằm Viện Phán: “Thật sự không còn cách nào nữa sao?”
Viện Phán khó xử: “Hoàng thái hậu, bệnh của Lương Vương điện hạ quá hung hiểm, bọn thần thật sự bó tay không còn cách nào.”
“Ngươi nói còn khoảng bao nhiêu thời gian nữa?” Hoàng thái hậu hỏi.
Viện Phán nói: “Thần dự đoán chưa chắc có thể qua nổi sáng sớm ngày mai.”
Hoàng thái hậu thở dài, đứng dậy, lảo đảo muốn ngã, Quý Thái Phi vội vàng đỡ lấy: “Tỷ tỷ đừng quá đau buồn, Toàn Nhi là người có phúc, nhất định sẽ được trời cao phù hộ.”
Mắt Hoàng thái hậu lặng lẽ lướt qua chút ướt áy, mặt mày xám trắng, một lúc lâu sau mới nói: “Ra lệnh chuẩn bị chuyện hậu sự đi.”
Hoàng hậu hoảng sợ đứng bật dậy: “Không, mẫu hậu, Hạ Thương Mai chẳng phải nói có cách sao? Nàng nói ba ngày sau Toàn sẽ khỏe lại, mấy chuyện hậu sự này không thể chuẩn bị trước được, nếu Hạ Thương Mai...”
Hoàng thái hậu lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Ai gia thấy ngươi hồ đồ rồi, người ngay cả Thái Y Viện cũng trị không khỏi, ngươi nói một nữ tử ở khuê phòng có thể trị khỏi sao? Những lời này của ngươi chỉ nói ở đây thôi thì được, nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ cười rụng răng, ngươi là đương kim Hoàng hậu vậy mà lại đi tin mấy lời nói ba hoa của loại nữ nhân bụng dạ khó lường kia, thông minh của ngươi chạy đi đâu rồi? Ngươi còn là mẹ ruột của Thái tử, nếu truyền ra ngoài, thanh danh của ngươi và Thái tử đều sẽ bị tổn hại, lát nữa ai gia sẽ tống cổ Hạ Thương Mai kia ra ngoài, Khanh cũng thật là, sao lại tin nàng ta chứ?”
Lúc bà nói câu cuối cùng còn lạnh nhạt liếc nhìn Quý Thái Phi, Quý Thái Phi cúi đầu không dám nói gì, nhưng mà sắc mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Hoàng hậu khóc thảm, thút thít nói: “Mẫu hậu, thần thϊếp mặc kệ người khác nói như thế nào, tóm lại Hạ Thương Mai nói có thể cứu được hoàng nhi, thần thϊếp thà rằng ôm chút hy vọng mỏng manh này, hơn nữa Vương gia cũng đã hứa sẽ để Hạ Thương Mai ở lại đây ba ngày, sao không cho bọn họ ba ngày chứ? Cho dù chỉ có một chút hy vọng thần thϊếp cũng không muốn từ bỏ.”
Nói xong lại khóc nức nở, quỳ xuống lạy sát đất nói: “Mẫu hậu, Toàn cũng là đứa cháu mà ngài thương nhất mà, ngài thật sự nhẫn tâm để kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?”
Hoàng thái hậu nghe mà vô cùng đau lòng, đúng là Mộ Dung Toàn là đứa cháu mà bà thương yêu nhất, đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất khó khăn, vừa mới bị hủy hôn, lại còn mắc phải căn bệnh này, nếu như cứ như vậy mà chết đi, chính bản thân bà cũng đau lòng chết mất?