Sau khi Thương Mai làm xong tất cả những chuyện này, Lương Vương vẫn chưa tỉnh lại, hơi thở vẫn gấp gáp, tiếng thở khò khè trong l*иg ngực vẫn như trước.
Bằng mắt thường thì không thấy Lương Vương có tiến triển gì.
Thậm chí có ngự y đưa ra nghi ngờ, liệu việc cố định cổ trong tình trạng khó thở như vậy có tồi tệ hơn không.
Khi ngự y nghi ngờ Hoàng hậu nhìn Thương Mai bằng ánh mắt lạnh lùng, Thương Mai ngồi xổm trước ghế, lặng lẽ kiểm tra vết thương ở chân của Lương Vương lần nữa, nhân tiện cũng kiểm tra vết thương cũ của Lương Vương, từ khóe mắt cô có thể nhìn thấy, cũng có thể nhận được ánh mắt lạnh lùng của Hoàng hậu, trong lòng khẽ thở dài, chỉ có thể bỏ mặc mọi yếu tố ảnh hưởng bên ngoài, chuyên tâm làm việc của mình.
Cung nhân sắt thuốc mang lên, đây là thuốc ngự y kê cho Thương Mai, dùng để thanh độc, Thương Mai không chút do dự uống luôn chén thuốc.
Mới vừa rồi khi tắm rửa cô đã tự mình châm cứu, ngưng tụ lại một chút thể lực, bây giờ chậm rãi trôi đi, cô quá mệt mỏi, đau đớn cùng với chất độc còn sót lại trong cơ thể khiến cô phải dùng hết sức ổn định tinh thần, cô thật sự không hơi sức đâu để suy nghĩ chuyện gì khác ngoài trị liệu.
Theo ước tính sơ bộ, lẽ ra chân của Lương Vương bị gãy xương, nhưng sự liên kết không tốt, xương mọc lệch, chèn ép dây thần kinh nên đi lại rất bất tiện.
Cô có thể cảm nhận được những chiếc gai xương mọc ra từ những chiếc xương gãy bằng tay, dựa vào suy luận này, cô có thể tưởng tượng rằng ngày thường Lương Vương sẽ phải chịu đựng một cơn đau dữ dội như thế nào. Những cơn đau thấu xương khó ai có thể hiểu được, chỉ những ai từng trải mới biết.
Nỗi đau lúc có lúc không này liệu có phải là nguyên nhân khiến hắn trở nên nóng nảy, tàn bạo?
Thái tử rốt cuộc nhịn không được, nói với Thương Mai: "Ngươi nói là hoàng huynh sẽ tỉnh lại nhưng đã lâu như vậy, tại sao vẫn chưa tỉnh lại? Mà ngược lại càng nghiêm trọng hơn?"
Thái tử hỏi, xé tan sự im lặng bị đè nén, Hoàng hậu cũng không thể ngồi yên được nữa, nhìn cô chằm chằm: "Khi nào thì nó tỉnh?"
Thương Mai trả lời: "Hoàng hậu nương nương, sau khi phát tác giấc ngủ của mỗi người đều không giống nhau, nhưng bình thường sau một hai canh giờ sẽ tỉnh lại, thỉnh Hoàng hậu nương nương đợi một lát nữa." Thái tử lạnh lùng thốt: "Dám trêu đùa chúng ta trong lòng bàn tay, chuyển sang đây một lát rồi cũng không có bất kỳ tiến triển gì, còn nói sẽ tỉnh lại, đợi đến giờ vẫn không có chút động tĩnh."
Mộ Dung Khanh thản nhiên cất tiếng: “Đợi một chút nữa đi, mọi người dọn đến đây, nói nhiều như vậy có ích lợi gì?"
Thái tử hừ một tiếng: “Không phải bản cung muốn chất vấn quyết định của hoàng thúc mà là hoàng thúc luôn luôn rất thông minh, lần này làm sao có người dắt mũi được?”
Mộ Dung Khanh nhìn Thái tử, Ánh mắt vô cùng lạnh lùng: "Nếu ngươi cho rằng bổn vương thông minh, liền câm miệng của ngươi lại mà đợi.”
Mộ Dung Khanh rất ít dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện cùng Thái tử, trước đây tuy rằng không thích lắm thì ngoài mặt vẫn lịch sự, nhưng bây giờ lại nghiêm nghị như vậy trước mặt Hoàng hậu điều này cho thấy tâm trạng của hắn cũng đã bị ảnh hưởng ít nhiều.
Thương Mai cúi đầu không nói, cô cố gắng hết sức để không bị ảnh hưởng, nhưng rất khó, ở trong này đều là những người cao quý nhất hiện nay, bất kể là ai cũng đều có thể gϊếŧ cô chỉ với một cái phất tay.
Ngay khi cục diện khó có thể khống chế liền nghe được có người hô lớn: “Hoàng thái hậu giá lâm, Lệnh quý thái phi giá lâm!"
Hoàng hậu cuống quít đứng dậy, tiến lên nghênh đón.
Mọi người tại hiện trường đều quỳ xuống, Thương Mai cũng quỳ xuống, hơi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đám cung nhân đang túm tụm quanh hai phu nhân ăn vận hoa lệ.
Khuôn mặt của hai người cực kỳ giống nhau, Thương Mai từ quần áo đánh giá, đi bên trái chính là Hoàng thái hậu, mặt mày của bà ta tương đối ôn nhu, nhưng lông mày cau lại, vẻ mặt lo lắng.
Còn Lệnh quý thái phi ở bên phải nhìn vào đã cảm thấy rất hung dữ, làn da trên má bị xệ xuống còn nghiêm trọng hơn so với Thái hậu, đường nét rất sâu, đôi mắt sắc bén, liếc mắt một cái liền cảm thấy bà ta so với Hoàng thái hậu còn uy nghiêm hơn.
"Thần thϊếp tham kiến mẫu hậu, tham kiến quý phi!" Hoàng hậu nhún người hành lễ.
Hoàng thái hậu cau mày: “Toàn xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao không thông báo ai gia?"
Hoàng hậu giải thích: "Xin mẫu hậu bớt giận, thần thϊếp chỉ là sợ kinh động lão nhân gia người, sợ người lo lắng."
"Nghiêm trọng như vậy, ai gia có thể không lo lắng sao?" Hoàng thái hậu bước nhanh qua, lên bậc thang, nhưng không nhìn Thương Mai đang quỳ trên mặt đất, xốc chiếu lên đi vào.
Nhìn thấy đứa cháu vô hồn, thái hậu rơi lệ: “Đang êm đẹp, sao lại biến thành như vậy? Vừa rồi ta nghe được cung nhân báo lại, nói hắn là tìm được đường sống trong chỗ chết, này rốt cuộc là bệnh gì?" Viện Phán tiến lên: “Bẩm Hoàng thái hậu, Lương Vương điện hạ là phát tác bệnh động kinh!"
Hoàng thái hậu giận tím mặt: “Nói hươu nói vượn, hắn là con cháu hoàng thất, sao có thể có loại tà bệnh này? Có phải chẩn đoán bệnh sai không?"
Viện Phán thấy Hoàng thái hậu tức giận, cuống quít quỳ xuống: “Hoàng thái hậu bớt giận, thần cùng chư vị ngự y đang chẩn đoán bệnh, xác định là động kinh."
Lệnh quý thái phi sắc mặt lạnh lùng bước tới, nhìn xung quanh những người có mặt, lạnh lùng hỏi: "Ai là Hạ Thương Mai?"
Thương Mai tim đập thình thịch, quỳ gối trả lời: "Bẩm quý thái phi, thần nữ là Hạ Thương Mai!"
Có vẻ như ai đó đã nói những điều xấu về cô trước mặt thái hậu và Lệnh quý thái phi, ai lại làm như vậy? Theo một số ký ức mà chủ thân xác này để lại, Thương Mai biết được Lệnh quý thái phi là mẹ đẻ của Nhϊếp Chính Vương Mộ Dung Khanh, đang ở tại phủ Nhϊếp Chính Vương, mà Hoàng thái hậu cùng Lệnh quý thái phi lại là tỷ muội ruột, Nga Hoàng và Nữ Anh cùng chung chồng. Hoàng thái hậu mấy năm nay đã không còn xử lý công việc, toàn bộ hậu cung giao cho Hoàng hậu, cho nên, mới tạo nên cục diện độc đại của Hoàng hậu.
Nếu họ đến đây với mục đích nhằm vào chính cô thì thật là quá tệ.
Lệnh quý thái phi lạnh lùng nói: "Ngẩng đầu nói chuyện!"
Thương Mai theo lời chậm rãi ngẩng đầu, những gì cô nhìn thấy chính là một đôi mắt sắc bén khác thường, vẻ mặt bình tĩnh và uy nghiêm, lông mày nhíu lại thành chữ xuyên, không phải do cau mày mà là nếp nhắn tích lại mấy năm nay.
Thương Mai cảm thấy bà ta hoàn toàn lấn át Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu ngay cả khi nghiêm mặt thì đứng bên cạnh bà ta vẫn khiến cho người ta lầm tưởng là hiền lành.
"Là ngươi bảo Lương Vương dời tới đây?" Quý thái phi lại lớn tiếng chất vấn.
Thương Mai nói: "Bẩm quý thái phi, là chủ ý của thần nữ."
Quý thái phi lạnh nhạt nói: "Chủ ý của ngươi? Chủ ý của ngươi nhưng lại có thể nói động được Hoàng hậu? Ngươi là ai?"
Hoàng hậu lập tức trả lời: "Quý thái phi, bản cung không có đồng ý, là vương gia kiên trì dọn vào."
Thái độ của Hoàng hậu không phải tốt lắm, ngụ ý nói là con ngươi chuyên quyền độc đoán, không được sự đồng ý của Hoàng hậu.
Mộ Dung Khanh thần sắc lãnh đạm nói: "Mẫu phi, là chủ ý của con."
Đáy mắt quý thái phi lộ ra thất vọng: “Chủ ý của con? Sao con lại hoang đường như vậy?"
Mộ Dung Khanh nói: "Con tin tưởng Hạ Thương Mai."
"Tin tưởng nàng ta?" Quý thái phi không khỏi cười lạnh đứng lên: “Ngự y cũng đều tán thành chuyển sang đây sao? Người ốm, nằm ở chỗ thoáng gió này, gió lớn như vậy, người khỏe còn ốm, huống chi là người ốm.”
Nghe vậy, Thương Mai biết quan hệ giữa mẹ và con trai không tốt, không khỏi đau đầu, quan hệ trong cung này thật sự rối tung, mẹ không thể hiểu được con trai mình, còn anh em huynh đệ hận không thể gϊếŧ đối phương, nước trong cung này còn sâu hơn cả Tướng phủ.