Chương 20
Lôi Tư tự mình dẫn theo Tứ Đại Hộ Pháp sứ giả đi tới Phong Chi Cốc, nhưng không thấy bóng dáng của Huyền Vũ, chỉ thấy Phong Yêu Tinh Nhã Các đang ở Phong Ngâm quán chờ đợi.
“Chào mừng ngài đã đến,Yêu Tinh Vương.” Nàng cung kính nhìn Lôi Tư hành lễ.
Lôi Tư không để ý đến Phong Yêu Tinh Nhã Các, tự mình ngồi vào chủ vị, ra lệnh Tứ Đại Hộ Pháp sứ giải, đi xem có Huyền Vũ ở đây không. Nhưng bọn họ cứ lục soát mãi, kết quả lại làm cho hắn thất vọng.
“Nhã Các, hãy nói cho ta biết, Huyền Vũ đang ở đâu?” Sắc mặt Lôi Tư trở nên nặng nề hỏi.
Nhã Các cúi thấp đầu, nàng sớm dự liệu sẽ có một ngày như thế này, cho nên không còn cảm thấy sợ, chỉ cầu cho Huyền Vũ không bị tổn thương nữa. “vương, ta không biết hành tung của Huyền Vũ, ta cam tâm tình nguyện chịu sự trừng phạt của ngài.”
“Ngươi phạm phải lỗi gì?” Lôi Tư hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đã phạm vào lỗi gì?”
Nhã Các chần chờ một chút, “Ta….. Ta đã không làm theo mệnh lệnh của ngài.”
Nàng không thích làm chuyện này nhất, nhưng vì an toàn của Huyền Vũ, nàng không thể làm trái lệnh của Yêu Tinh Vương, bởi vì nàng biết Yêu Tinh Vương rất hận Huyền Vũ, mà nàng lại không muốn nhìn thấy cảnh Huyền Vũ bị đả thương chảy máu đầm đìa nữa.
“Nói vậy, ngươi cũng biết ta đã hạ mệnh lệnh gì rồi ư?”
“Dạ vâng, vương, ta biết rõ ngài đã hạ lệnh ra, nhưng ta lại không thể trơ mắt nhìn Huyền Vũ bị bất kỳ tổn thương nào.” Nhã Các lấy hết dũng khí ra nói.
“Ý của ngươi là, bỏ mặc mệnh lệnh của ta sao?”
“Không phải, vương, xin ngài hãy tin tưởng ta, Huyền Vũ vẫn là bằng hữu của ngài, hắn vẫn quan tâm đến ngài, lần này hắn trở về cũng hoàn toàn là vì ngài.” Nhã Các vội vàng vì Huyền Vũ mà giải thích, hy vọng có thể hóa giải thù hận của Lôi Tư.
Nhưng Lôi Tư vẫn thờ ơ lời của nàng nói, ngược lại cho rằng đó là do nàng muốn gỡ tội nói dối của mình: “Ngươi cho rằng nói như vậy, thì ta có thể tin tưởng sao?
Huyền Vũ là kẻ thù của ta, hai mươi năm trước vẫn vậy, hai mươi năm sau vẫn giữ y như vậy, ngươi không thể chối cãi được.”
“Ta không có. Đó là sự thật, Huyền Vũ cũng nói cho ta biết nên ta sẽ giúp, cũng hy vọng có thể tìm được kẻ chủ mưu đằng sau đã tạo nên thảm kịch vào hai mươi năm về trước, ta…….”
“Ta không muốn nghe bất kỳ lời giải thích của ngươi nữa.” Lôi Tư lạnh lùng cắt đứt lời nàng…, “Ngươi dám phản bội ta, bây giờ ta muốn ngươi phải chịu sự trừng phạt.” Hắn lạnh lùng tuyên bố tội mà Nhã Các đã mắc phải, hơn nữa còn ra lệnh Húc Nhĩ bắt lấy nàng.
Trong lúc Húc Nhĩ đang chuẩn bị đưa tay bắt lấy Nhã Các, thì Huyền Vũ đột nhiên xuất hiện, còn lôi Lỵ Na đi đến chỗ Húc Nhĩ và Nhã Các đang đứng.
“Dừng tay! Không có sự đồng ý của ta, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào Nhã Các.” Huyền Vũ ngang ngược nói.
“Cứu ta với! Lôi Tư, mau tới cứu ta với, Huyền Vũ muốn gϊếŧ chết ta.” Lỵ Na vừa nhìn thấy Lôi Tư liền hô to cứu mạng, muốn đến trước mặt hắn để cáo trạng tội ác kia.
Lôi Tư nheo mắt lại, thấy Lỵ Na đang muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Huyền Vũ.
“Hai mươi năm không gặp, không ngờ ngươi còn học được thủ đoạn, sử dụng nữ nhân để uy hϊếp người khác.”
Huyền Vũ không để ý đến giọng châm biến đầy lửa giận của Lôi Tư, tự mình kéo Lỵ Na đến trước mặt Khắc Ân, yêu cầu Khắc Ân giữ chặt lấy nàng, không cho nàng có bất kỳ cơ hội nào được bỏ chạy.
Khắc Ân khổ sở nhìn Lôi Tư, hi vọng hắn cho một chỉ thị.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Lôi Tư hoài nghi hỏi.
“Ta chỉ mượn bộ hạ của ngươi xem chứng nàng ấy giúp ta mà thôi, bởi vì hiện tại ta cũng không rãnh.” Huyền Vũ cười cười, đi tới bên cạnh Nhã Các, vòng tay qua nàng, vô cùng thương yêu nói: “Tên ngu ngốc kia và cả những kẻ khác không có làm tổn thương ngươi chứ.”
Vì Huyền Vũ ở trước mặt mọi người biểu hiện động tác thân mật làm cho Nhã Các cảm thấy xấu hổ liền đỏ mặt, rồi lắc đầu một cái.
“Cũng may, nếu không thì ta nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.” Huyền Vũ kéo tay Nhã Các đi tới trước mặt Lôi Tư, không khách khí nói:
“Cái tên đần độn này, sao không bảo vệ tốt cho Mật Nhi mà chạy đến nơi đây làm gì chứ? Ngộ nhỡ Mật Nhi có nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ.”
Lôi Tư biểu cảm không vui, liền cau đầu lông mày lại, không nghĩ hai mươi năm không gặp, Huyền Vũ lại có bộ dạng cậu ấm không biết trời cao đất rộng này. “Nguy hiểm lớn nhất của Mật Nhi nhà ta chính là ngươi, chỉ cần gϊếŧ chết ngươi, mối nguy hiểm của Mật Nhi liền giải trừ.”
“Nguy hiểm lớn nhất của ngươi chính là nàng ấy.” Huyền Vũ xì mũi coi thường, chỉ vào Lỵ Na, “Tất cả mưu kế đều do nàng ấy sắp đặt, không tin thì ngươi hãy hỏi nàng ấy đi.”
“Lôi Tư, đừng nghe hắn nói bậy, hắn cố ý muốn hãm hại ta đó.” Lỵ Na vội kêu to.
“Cầm mồm! Ngươi còn dám chối cãi nữa ư, không phải ngươi mới vừa thừa nhận tất cả mọi chuyện ở Diễm Hồng Thần Điện rồi sao?” Huyền Vũ tức giận khi thấy nàng phản cung, lần đầu tiên hắn mới thấy một nữ nhân gian xảo như vậy.
“Đó là do ngươi ép buộc ta nói dối, pháp lực của ta không bằng ngươi, ngươi nói ta phải làm gì đây, dĩ nhiên ta phải ngoan ngoãn nói theo ngươi rồi.” Lỵ Na giả vờ như mình vô tội. Nàng tránh ra khỏi tay của Khắc Ân, tiến vào trong ngực của Lôi Tư, khóc thút thít đau khổ nói: “Lôi Tư, Huyền Vũ biết ta là người của ngươi, cho nên hắn đến Diễm Hồng Thần Điện muốn bắt ta để uy hϊếp ngươi, ép ngươi giao Mật Nhi ra. Hắn làm vậy cũng chỉ vì muốn hãm hại ngươi, ngàn vạn lần ngươi không thể tin hắn.”
Lôi Tư im lặng nghĩ đến những Lỵ Na nói. Mặc dù Huyền Vũ và hắn trở thành kẻ thù cũng vì Mật Nhi, nhưng hắn biết tính tình của Huyền Vũ, hắn không phải một cái tên tiểu nhân hèn hạ như vậy, nếu không thì năm đó hắn cũng sẽ không xem Huyền Vũ là huynh đệ, để mặc cho hắn tự do lui tới. Nhưng sao Lỵ Na lại phải lên án hắn chứ? Chẳng lẽ bên trong chuyện này còn có ẩn khúc sao?
Ánh mắt hắn lạnh nhạt, thần sắc nghiêm nghị, liếc nhìn Lỵ Na. Thật chẳng lẽ y như lời của Huyền Vũ, tất cả đều là mưu kế của Lỵ Na.
“Huyền Vũ tiến vào Diễm Hồng Thần Điện vào lúc nào vậy?”
“Là…. Là sáng sớm hôm nay, hắn tự tiện xông thẳng vào.” Đầu óc Lỵ Na nhanh chóng chuyển động, nghĩ xem có cách gì để có thể lừa gạt được Lôi Tư.
“Vậy sao ngươi không lập tức báo cho ta biết chứ? Khi đó ta vẫn còn ở trong Trân Châu Điện.” Nếu như Lỵ Na lớn tiếng gọi, lập tức Lôi Tư có thể biết Huyền Vũ ở nơii nào, cũng có thể lập tức chạy nhanh tới. Nhưng Lỵ Na lại không thông báo cho hắn, căn bản là Lỵ Na không muốn cho hắn biết Huyền Vũ đang ở trong Diễm Hồng Thần Điện.
“Đó… Đó là do hắn bắt cóc ta, làm cho ta không có cách nào thông báo lại cho ngươi được.”
“Vậy sao? Vậy Hồng Di đâu? Chẳng lẽ nàng cũng không thông báo cho Lôi Tư biết ư? Chẳng lẽ nàng cũng bị ta bắt cóc sao? Đừng quên, ta chỉ có một mình thôi.”
Huyền Vũ vô tình đã phơi bày lời nói dối của nàng.
Sắc mặt Lỵ Na trở nên trắng bệch, hốt hoảng nhìn về phía Lôi Tư, nghĩ ra cách để lấy sự đồng tình của hắn. “Lôi Tư, xin ngươi hãy tin ta, ta vô tội, Huyền Vũ chỉ muốn phá hoại tình cảm của ta đối với ngươi mà thôi.”
“Vậy sao.” Lôi Tư cảm thấy lời nói của Lỵ Na trước sau càng ngày càng không nhất trí, lại càng có vẻ khả nghi hơn. “Vì sao hắn phải làm như vậy.”
“Bởi vì….. Bởi vì hắn yêu ta.” Lỵ Na quá căng thẳng nên không biết lựa lời nói, nhưng lời vừa mới mở, nàng cảnh giác mình đã nói sai rồi, lập tức sửa lại ngay: “Ta…. Ý ta nói là hắn…… Hắn muốn lợi dụng ta để uy hϊếp ngươi, ép ngươi giao Mật Nhi ra.”
Lỵ Na càng nói càng có nhiều sơ hở, lông mày Lôi Tư liền nâng lên, tức giận đẩy Lỵ Na ra, giận đến tím mặt mà nói:
“Nói! Rốt cuộc ngươi đã giấu ta chuyện gì? Rốt cuộc ngươi đã đối xử Mật Nhi của ta thế nào?” Hắn nhận định Lỵ Na có chuyện dối gạt hắn, nhất định thảm kịch năm đó có liên quan đến nàng.
Lỵ Na không ngờ Lôi Tư lại tức giận như vậy, không kiềm chế được liền bắt đầu run rẩy, trong lòng âm thầm van xin Hồng Di có thể đến nhanh một chút.
“Nàng ấy không nói, hãy để ta nói hộ.” Huyền Vũ vui mừng nhìn vẻ mặt xanh biếc của Lỵ Na, vui vẻ hướng về phía Lôi Tư, rốt cuộc chuyện cũng được sáng tỏ: “Lôi Tư, có lẽ ngươi không thể biết rõ phạm vi bên trong ngươi quản lý tại đây, có một người của Ma Giới đang ẩn náo tại nơi này!”
“Người của Ma Giới?” Làm sao có thể. Nếu như có người của Ma Giới xâm nhập, hắn phải sớm biết chuyện này chứ!
Huyền Vũ nói chuyện rất thần bí: “Chính là Hồng di ở trong Diễm Hồng Thần Điện! Bởi vì nàng vẫn ẩn náo tại nơi đó, hơn nữa cũng giấu kín luồng khí của nàng, cho nên ngươi mới không cảm nhận được.”
Lôi Tư nhìn Lỵ Na, “Thật sao? Hồng Di thật sự là người của Ma Giới?”
“Lôi… Lôi Tư, Hồng Di tuy là người của Ma Giới, nhưng không giống như lời của Huyền Vũ đã nói, nàng đối với ngươi tuyệt không có ác ý.” Lỵ Na vội vàng vì Hồng Di mà giải thích.
“Đối với Lôi Tư thì không có, nhưng đối với Mật Nhi lại trở thành căm giận, đau khổ.” Huyền Vũ tàn nhẫn chỉ trích nàng, “Nếu như nàng ấy không biến thành hình dáng của ta, sao các ngươi có thể lừa gạt được Lôi Tư? Sao có thể để tự tay Lôi Tư gϊếŧ chết Mật Nhi? Tất cả việc này không phải là kiệt tác của ngươi và Hồng Di sao?”
“Không phải, chúng ta vốn không muốn làm tổn thương bất cứ kẻ nào, chỉ là ngươi không đúng, ngươi nên lập tức mang Mật Nhi đi, nhưng ngươi lại không có, mới tạo nên thảm kịch ngày đó. Điều này không thể trách ta và Hồng Di được, đó là do ngươi không đúng.”
Trong lời đối thoại của bọn họ, rốt cuộc Lôi Tư đã hiểu rõ tất cả chân tướng sự việc, thì ra đều là do Lỵ Na cùng Hồng Di giở trò ma quỷ. Hắn tiến lại gần Lỵ Na, thô bạo nói: “Tất cả nguyên nhân là do ngươi! Ngươi không chỉ phản bội ta, còn mang người của Ma Giới đến, còn bày trò hãm hại Mật Nhi, ngươi thật là làm cho ta thất vọng.”
Tất cả mọi chuyện đã xong rồi, Lôi Tư đã biết. Lòng của Lỵ Na coi như rơi xuống đáy cốc, không nghĩ tương lai của mình sẽ như thế nào đây. “Lôi Tư, xin ngươi hãy tha thứ cho ta.” Nàng ân hận, nên muốn tiến vào trong l*иg ngực của Lôi Tư, van xin hắn tha thứ.
Vậy mà Lôi Tư vừa nhìn thấy nàng đến gần, lập tức lui về phía sau một bước. “Ta không cách nào tha thứ cho ngươi được, bởi vì ngươi đã từng tổn thương Mật Nhi.”
“Lôi Tư…..” Lỵ Na buồn bã, nàng vừa khóc vừa nói, nàng không cam chịu việc mình bị Lôi Tư vứt bỏ dễ dàng.
Sắc mặt Lôi Tư trở nên lạnh lùng, nhìn chăm chú vào nàng, cũng hướng nhìn Húc Nhĩ, ra lệnh: ‘Húc Nhĩ, bắt lấy Hỏa Yêu Tinh Lỵ Na.”
Lỵ Na bất lực, té xuống đất mà khóc.
“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chút tình cảm của ta đã dành hết cho ngươi, bỏ qua cho ta có được không?” Nàng thật sự hối hận, hận sao mình lại yêu một người vô tình như vậy.
Lôi Tư im lặng, thậm chí xoay người đi, không muốn nhìn thấy mặt nàng nữa.
“Dừng tay!”, Trong lúc Húc Nhĩ bắt Lỵ Na thì Hồng Di liền xuất hiện ngay ở cửa Phong Ngâm Quán, phía sau nàng là các dũng sĩ của Diễm Hồng Thần Điện. “Yêu Tinh Vương, mau buông công chúa Lỵ Na ra, nếu không thì ngươi hãy chờ nhặt xác của Vương phi đi!” Nàng giơ Thủy Tinh Hoa Hồng trong tay lên cao, đe dọa nói: “Thủy Tinh Hoa Hồng đã rơi vào trong tay của ta rồi, sinh mệnh của Vương phi cũng do ta định đoạt.”
Huyền Vũ nhìn thấy Lôi Tư hoảng sợ. Thủy Tinh Hoa Hồng lần trước đã bị Thi Vũ ném thành mảnh vụ, Lôi Tư chuyển nó qua Lục Lâm Điện để bảo quản, sao lại rơi vào trong tay của Hồng Di chứ? Đó không phải đại biểu cho Thi Vũ…..
“Ta đã sai hỏa quái đi gϊếŧ Vương phi rồi. Yêu Tinh Vương, nếu như ngươi muốn cứu nàng……., hãy nhanh trở về đi.” Hồng Di nói.
Lôi Tư liếc mắt nhìn Huyền Vũ, Huyền Vũ nói: “Lôi Tư, ngươi đi đi, nơi này giao cho ta, bảo đảm nhất định đem Thủy Tinh Hoa Hồng giao cho ngươi thật nguyên vẹn.”
Có được lời hứa của Huyền Vũ, Lôi Tư không trì hoãn nữa, ngân quang chợt lóe sang, nhanh chóng biến mất.
☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆
Thi Vũ buồn chán, cứ phải đợi ở trong Trân Châu Điện mãi. Ghê tởm nhất là tên Lôi Tư này, một mình chạy đến Phong Chi Cốc chơi, bỏ một mình nàng ở nơi này, còn nói Mai Lỵ Á xem chừng nàng nữa, hại nàng không thể đi đâu được hết?
“Vương phi, đừng nóng giận, để ta nhờ người gọi Tây Đa Khắc vào có được không?” Mai Lỵ Á muốn làm cho Thi Vũ vui vẻ.
Nói đến Tây Đa Khắc thì Thi Vũ càng tức hơn, mấy ngày trước hắn còn la hét là nhàm chán, muốn trở về Thiên Mã Tộc, hiện tại đang quen một cô gái ở Nhân Mã Tộc, mỗi ngày không biết đi chơi ở nơi nào, không hề tới tìm nàng, thiên mã này quả là kẻ trọng sắc khinh bạn.
“Không cần, tìm hắn tới thì hắn cũng không có hứng chơi chung với ta.” Thi Vũ không vui nói.
Mai Lỵ Á có chút khó xử, “Làm sao bây giờ? Hay để ta đưa Vương phi đến vườn hoa đi dạo một chút.”
“Không cần, à…….. Ta muốn ngươi đưa ta đến Lục Lâm Điện để thăm quan đi.” Đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, Thi Vũ liền nói. Nàng đến Yêu Tinh Giới này đã lâu như vậy, vẫn không có cơ hội nào tốt để nhìn hết toàn cảnh ở Lục Lâm Điện cả.
“Nhưng mà, cái này….. Cái này thì nhất định phải có sự đồng ý của vương mới được.”
“Nhưng mà bây giờ hắn không có ở đây! Đi thôi, chúng ta chỉ cần nhìn một chút là sẽ trở lại ngay!” Thi Vũ kéo Mai Lỵ Á đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa cung điện, họ ngây ngẩn cả người, bởi vì bên ngoài cung đang có một người toàn thân đỏ rực, một quái vật nửa người nửa bò.
Mai Lỵ Á dùng thân mình che chắn ở trước mặt của Thi Vũ. Yêu Tinh Vương không có ở đây, bất luận thế nào nàng cũng phải bảo vệ Vương phi. Nàng vừa dụng âm để kêu cứu, vừa muốn trì hoãn thời gian để nói chuyện với quái vật. “Ngươi là ai? Đến đây để làm gì?”
“Mục tiêu của ta là cô gái Nhân Giới này, chỉ cần ngươi tránh ra, ta tuyệt đối không làm tổn thương ngươi.” Thanh âm Hỏa quái cất lên lạnh lẽo.
“Vậy sao? Ta phụng mệnh bảo vệ Vương phi, sao có thể để cho ngươi làm tổn hại nàng chứ!” Mai Lỵ Á không có ý định rời đi.
Thi Vũ thấy Mai Lỵ Á trung thành như vậy làm nàng rất cảm động, nhưng nàng lại không thể để cho nàng ấy bị tổn thương được, cho nên đẩy Mai Lỵ Á ra khỏi tầm hướng của hắn, đứng trước mặt nói. “Mai Lỵ Á, ngươi đi đi! Quái vật này đến tìm ta, không liên quan gì ngươi hết.”
Mai Lỵ Á thấy hành động của Thi Vũ mà giật mình, nàng không nghĩ Vương phi sẽ từ bỏ tánh mệnh để bảo vệ mình. “Vương phi, ngươi yên tâm, ta đã gọi binh sĩ bên ngoài đến cứu, bọn họ sẽ tới ngay lập tức.”
Nàng nhỏ giọng nói, nhưng vẫn bị Hỏa quái nghe được, hắn cười ha ha. “Yêu Tinh Vương cùng Tứ Đại Hộ Pháp sứ giả đều không có ở đây, ngươi cho rằng đám binh lính kia có thể làm khó được ta sao?”
Lúc này, bốn phương tám hướng vọt ra nhiều binh lính.
“Mặc dù biết rõ không thể địch lại, nhưng vì bảo vệ Vương phi, chúng ta cũng phải liều chết để tác chiến với ngươi.” Mai Lỵ Á vừa nói vừa ra lệnh cho thập binh ở cửa động thủ.
Binh Lính cầm lợi khí xông về Hỏa quái, nhưng Hỏa quái rất là đáng sợ, chỉ thấy miệng hắn phun ra Liệt Hỏa, trong nháy mắt nửa số binh lính đều bị chết cháy, những bĩnh sĩ không bị chết cháy thì cũng bị đả thương nghiêm trọng.
Thi Vũ cùng Mai Lỵ Á trong lòng kêu lên hỏng bét, xem ra lần này chạy trời cũng không khỏi rồi. Mắt thấy miệng của Hỏa quái lại mở to, hướng về phía họ phóng hỏa. Đột nhiên, Thi Vũ nhớ tới bùa hộ thân ở ngực, nàng vội vàng lấy xuống, mặt ngó về phía cột lửa mà Hỏa quái đang phun tới.
Bùa hộ thân quả nhiên hữu dụng, cột lửa bị bùa hộ thân chặn lại tạo thành vòng sáng.
“Cũng may, có bùa hộ thân của Lôi Tư ở đây.” Thi Vũ thấy bùa hộ thân hữu dụng, cả đám liền hô to một lúc.
Ai ngờ khi bọn họ vừa mới nói xong, hỏa quái liền tiến đến gần họ, đưa tay cướp lấy bùa hộ mệnh.
Thi Vũ thấy hắn cả gan dám chạm đến bùa hộ thân của Lôi Tư, lập tức lên tiếng cảnh báo: “Chờ một chút, ngươi không được đυ.ng vào nó. Không có phong ấn của Yêu Tinh Vương, ngươi chạm vào thì thân thể sẽ bị đả thương nghiêm trọng, thối rữa mà chết.”
“Vậy sao? Ta không sợ lửa, căn bản nó không thể đả thương ta được.” Hỏa quái không tin liền cướp bùa hộ mệnh trong tay của Thi Vũ, chợt cảm thấy một luồng khí nóng từ trên tay nhanh chóng lan tràn đến tim thật nhanh, hắn lập tức vứt bỏ bùa hộ mệnh trên thảm cỏ, từ trong miệng liền nói: “Không thể nào, không thể nào! Ta là Hỏa quái, làm sao lại bị lửa đốt chứ?” Nhưng cảm giác khắp thân thể bị đốt cháy là thật, làm cả ngũ phủ lục tạng đều bị tổn thương đau đớn.
Mai Lỵ Á vừa nhìn thấy Thi Vũ muốn nhặt lại bùa hộ mệnh mà Hỏa quái đã vứt bỏ, lập tức lên tiếng ngăn cản: “Vương phi cẩn thận, không nên nhặt nó lên, A! Nguy hiểm!”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Hỏa quái dùng cánh tay còn lại ra sức đánh trên lưng của Thi Vũ, Thi Vũ cảm thấy cảm giác đau đớn một lúc, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Lôi Tư liền chạy đến, nhìn thấy tình cảnh diễn ra mà kinh hoàng. Hỏa quái vừa nhìn thấy Yêu Tinh Vương trở lại, hồng quang chợt lóe sáng lập tức mà chạy trốn, lại bị húc vào trong cầu vòng của bảo kiếm Lôi Tư vung lên, chém thành từng mảnh nhỏ, Hỏa quái kêu lên thảm thiết không còn cơ hội nào nữa, biến thành bụi mù biến mất.
“Thi Vũ!” Lôi Tư lo lắng chạy về phía người đang ngã trên mặt đất, nữ nhân đã bất tỉnh nhân sự. Hắn tự tay dò xét, cũng may, mặc dù hơi thở còn rất yếu nhưng vẫn có thể cứu được.
“Mai Lỵ Á, đến ngay chỗ trưởng lão Hoa Yêu Tinh mau lên.” Lôi Tư vội ra lệnh cho Mai Lỵ Á.
Mai Lỵ Á không dám chần chờ, lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Lôi Tư thận trọng ôm Thi Vũ trở về Trân Châu Điện, trong lòng không ngừng cầu xin, hi vọng Huyền Vũ có thể đem Thủy Tinh Hoa Hồng bình yên trở về.
☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆
Thi Vũ đã ngủ mê man năm ngày rồi, trong năm ngày nay Lôi Tư cứ ở bên cạnh giường chăm sóc tỉ mỉ, một bước cũng không dám rời đi, sợ khi nàng tỉnh dậy, sẽ không nhìn thấy hắn.
“Có lẽ ta đã sai rồi, ta nên đáp ứng yêu cầu của nàng, đem pháp lực trả lại cho nàng, nói không chừng nàng sẽ không bị tổn thương đến như vậy.” Lôi Tư liền tự trách bản thân.
“Chuyện này không liên quan tới ngươi, Lỵ Na đã sớm tính toán rồi, chuyện xảy ra chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Huyền Vũ an ủi hắn, “Hiện tại quan trọng nhất là hãy tìm phương pháp gì có thể làm cho Thi Vũ tỉnh lại.”
Nhắc tới Lỵ Na, Lôi Tư càng tự trách mình hơn. Do mình một lúc phong lưu, làm hại cả Mật Nhi cùng Lỵ Na. Lôi Tư biết Lỵ Na yêu mình, nàng đã yêu quá sâu đậm nên đã bị lòng đố kỵ che hết lương tâm.
“Huyền Vũ, Lỵ Na và Hồng Di đâu?”
“Ta đã thay ngươi xử trí các nàng, ta đã đem Lỵ Na cùng Hồng Di trục xuất khỏi Yêu Tinh Giới, vĩnh viễn không cho các nàng được trở về nữa.”
Lôi Tư gật đầu một cái, đây là quyết định tốt nhất, bởi Lỵ Na biến thành như vậy làm cho hắn càng khó chối bỏ tội lỗi của mình, cho nên không thể tổn thương nàng được, để cho nàng có một con đường sống là tốt rồi. Hồng Di đâu? Nàng ta chính là người không thể tha thứ nhất trong chuyện này. “Ngươi để cho Hồng Di chạy mất, không sợ nàng trở về Ma Giới, gây nhiễu loạn ở Bắc Chi Giới sao?”
Huyền Vũ cười đắc ý, “Nàng ta vĩnh viễn không thể tác quái nữa, bởi vì ta đã phế bỏ ma lực của nàng, hơn nữa đã thông báo cho Ma Giới phải rút lui vào sáng hôm nay, cho nên hiện tại Ma Giới cũng đang truy nã nàng, lúc này nàng giống như con chuột chạy qua đường, nên mang theo Lỵ Na đi cùng, sợ rằng đã phải nếm mùi đau khổ.”
“Điều này chứng tỏ hai người bọn họ không còn cách nào có thể đặt chân trở lại Yêu Tinh Giới và Ma Giới sao? Các nàng đó định đi đến đâu chứ?” Lai Đốn nhìn có chút hả hê nói.
“Ta nghĩ ngoại trừ Thiên Giới, cũng chỉ còn có Nhân Giới thôi.” Khắc Ân ở một bên cũng tham gia náo nhiệt. Thế mới biết rằng ông trời muốn trừng phạt Lỵ Na đến thế nào rồi, bởi cho tới bây giờ nàng vẫn không thích người ở Nhân Giới, còn xem thường loài người yếu ớt kia nữa chứ.
Xem ra bình thường ở Nhân Giới đã có tiểu yêu tinh bướng bỉnh là Toa Toa, lại thêm Hỏa Yêu Tinh Lỵ Na chuyên lòng đố kỵ, cùng với Hồng Di lòng đầy quỷ kế, đúng là không thể sống an nhàn nữa rồi.” An Đáp nói, vì lo cho Nhân Giới mà cảm thấy bất an.
Huyền Vũ giống như một tù binh đi tới chỗ Thi Vũ, bắt mạch cho nàng, tất cả biểu tượng của mạch đều bình thường, rốt cuộc là nguyên nhân gì lại khiến cho nàng cứ ngủ mê man không tỉnh dậy?
Hoa Yêu Tinh trưởng lão cũng thấy khó tin, lắc đầu một cái, không tự chủ liền lẩm bẩm: “Sao lại không tỉnh chứ? Ngoại thương thì ta đã giúp nó rồi, Thủy Tinh Hoa Hồng cũng đã được Huyền Vũ đoạt trở lại với hình dáng nguyên vẹn, không có lý do gì mà Vương phi lại bất tỉnh cả! Trừ phi là……..
“Trừ phi cái gì?” Huyền Vũ cùng Lôi Tư vội vàng hỏi.
“Trừ phi nó gặp phải cơn ác mộng, nên vẫn cứ ngủ suy trong mộng không có cách nào tỉnh lại được.” Trưởng lão nói ra mối nghi ngờ trong lòng.