Chương 3
Tĩnh Vương phủ – Yêu Nguyệt Lâu, chính là phòng của tiểu vương gia.
Đông Phương Hạo Diệp thuần thục cởi hết y phục trên người rồi nhảy lên giường một cách khiêu gợi.
Bắc Đường Diệu Nguyệt mệt mỏi nằm trên giường với những giọt mồ hôi khắp người hòa với màu mật ong của da thịt, có vẻ kiều diễm ướŧ áŧ.
Vạt áo của y đã sớm bị hắn xé toạc ra để lộ ra thân mình thon dài cùng hai điểm đỏ tươi trước ngực .
“Rầm !” Ánh mắt tiểu vương gia mở to, nuốt nước bọt, âm thanh vang lên làm cho hắn không khỏi giật mình.
“A … Nóng quá, sao nóng quá vậy …” Bắc Đường Diệu Nguyệt vô thức rêи ɾỉ, vặn vẻo thân thể.
Đôi mắt tiểu vương gia mở to, hoàn toàn bị hớp hồn bởi thân thể ướŧ áŧ ấy, ánh mắt không tự chủ được, lướt nhìn dung nhan tuấn mỹ, cái cổ mảnh khảnh cùng bờ vai duyên dáng khẽ run lên trong lòng ngực, cuối cùng là chỗ sâu dưới thân mình dựng thẳng lên … Đông Phương Hạo Diệp bỗng thấy đầu mình nóng dần lên, giống như có gì đó nổ mạnh, bỗng có một dòng chất lỏng từ mũi chảy xuống.
Hắn lấy tay chùi đi, chính là máu mũi của hắn ? Hắn làm sao có thể chảy máu mũi vì một thân thể trần trụi của một nam nhân … Tiểu Vương gia cảm thấy bản thân thật không thể tin nổi.
“A …” Bắc Đường Diệu Nguyệt rêи ɾỉ một tiếng, lại vặn vẹo thân người
Tiểu Vương gia cuối cùng chịu không nổi, lúc này nếu như không chảy máu mũi thì hắn không phải là nam nhân.
Đột nhiên hắn cảm thấy mình như ác lang sắp ăn thịt một con cừu non.
“A … Ngươi, ngươi làm cái gì thế !” Bắc Đường Diệu Nguyệt trợn mắt, thanh âm lại yếu ớt vô lực.
Lý trí của y còn được một vài phần tỉnh táo, nhưng thân thể cũng không kháng cự được khi Hạo Diệp đến gần.
“Diệu Nguyệt, Diệu Nguyệt … ân ái cùng ái phi …” Đông Phương Hạo Diệp như một ác lang, không ngừng hôn lên đôi môi rồi lướt xuống cả tay chân y.
“Ngươi, ngươi không được như vậy … không được, a … xằng bậy …”
Tiểu Vương gia không để tâm đến lời của y.
Mỹ thực hảo hạng trước mắt mà không ăn thì đúng là thằng ngốc ! Tiểu Vương gia cảm thấy mình còn nóng hơn y, một tay ôm hắn, một tay cầm lấy thứ đang dựng lên trong hắn mà xoa nắn vài cái, Bắc Đường Diệu Nguyệt nhất thời chống cự không được, chỉ còn biết rêи ɾỉ.
“A —— ngươi, ngươi rốt cuộc cho ta. . . . . . Ăn cái gì. . . . . . A ——” Bắc Đường Diệu Nguyệt thở gấp nói, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt cũng ướŧ áŧ, tay chân rõ ràng đang bị hắm giữ chặt nhưng lại cố ra sức giãy giụa.
“Phù Xuân Tô, là hoàng huynh đã đưa cho ta”
Tiểu vương gia không chút do dự mà bán đứng Hoàng Thượng.
Bắc Đường Diệu Nguyệt biết Phù Xuân Tô là thứ xuân dược rất lợi hại, nghe vậy mà cả kinh, cắn chặt đôi môi, có chút oán hận mà trừng mắt “Hôm nay, số ngươi nói, ta … không may … A ——”
Tiểu Vương gia cắn lấy hai điểm hồng trước ngực y, hàm hồ nói: “Ái phi, ta sẽ không sao … ta nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt. Ta rất thích ngươi … rất thích …”
Bắc Đường Diệu Nguyệt thân thể run rẩy, dần dần không giãy dụa nữa mà nằm im trong lòng hắn.
Một lúc sau, dường như không tự chủ được mà cánh tay quàng lên cổ Hạo Diệp.
Tiểu Vương gia mừng rỡ, thiếu chút nữa là quên mình đang làm gì, vội vàng ôm lấy y, hạ thân xuống đè lên thân thể nóng bỏng của y …
“A —— haha —— Aha … Ái phi, ngươi quả thật lợi hại, ta không được …”
Không biết qua bao lâu, Đông Phương Hạo Diệp thân thể mệt nhừ, kiệt lực ngã vào lòng Bắc Đường Diệu Nguyệt.
“Này … hừ” Bắc Đường Diệu Nguyệt thở hổn hển, hừ nhẹ một tiếng, hai chân co lên lưng hắn.
Vì sao hắn ở trên mà lại còn mệt như thế chứ ? Rõ ràng hắn vẫn tuổi trẻ cường tráng, mười chín tuổi thiếu niên, làm sao mà một đêm đến năm lần mà vẫn không vào được ? Chỉ ân ái như vậy mà còn bị y làm khó như vậy, chẳng lẽ hắn cố gắng như vậy vẫn không được ? Đông Phương Hạo Diệp đối với thể lực của ái phi mà bội phục sát đất.
Đáng giận ! Hắn về sau nhất định phải chăm chỉ tu luyện nội công, tăng cường khí lực, rèn luyện thể lực, đến lúc đó số mệnh đan điền, sẽ chiến thắng ái phi ngay trên giường ! Tiểu Vương gia trong lòng hạ quyết tâm, Bắc Đường Diệu Nguyệt bỗng đẩy hắn ra “Xuống mau ! Không cần nằm trên người ta …” Thanh âm của Bắc Đường Diệu Nguyệt có chút vui nhưng cũng hơi khàn khàn, có chút mền mại, ngọt lịm, nghe được vậy, Đông Phương Hạo Diệp trong lòng vui cực kỳ.
Không thèm để ý tới những lời y nói, Đông Phương Hạo Diệp dụi mặt vào cổ y thưởng thức mùi hương từ mái tóc mềm mại.
“A … Ái phi, hương thơm quá …” Hắn vuốt ve cằm Bắc Đường Diệu Nguyệt, miệng thì cắn nhẹ vào cổ, hạ thân xuống cọ xát vào thân phân của y.
“Ngươi, đủ rồi đấy !”
“A … không đủ …” Đông Phương Hạo Diệp lẩm bẩm nói, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn vùng ấy, mềm mại ấm ướt.
A.
Ái phi quả thật là báu vật trời ban !
Mặc dù bọn họ gây sức ép cho nhau cả đêm nhưng Bắc Đường Diệu Nguyệt không hề chảy máu, chẳng qua chỗ đó cũng chỉ bị nhiễm trùng mà thôi.
Tiểu Vương gia nhịn không được cân nhắc trong lòng: Nhất định là kỹ thuật của ta tốt quá ! Hắn đắc ý, tay lại mò mẫm xuống chỗ nhạy cảm của y.
“ A —— Ngươi lại làm gì ?” Diệu Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt của y bây giờ không còn uy lực nữa.
“Diệu Nguyệt,… chúng ta làm lại một lần nữa được không ?” Tiểu vương gia cười hì hì nói.
“Còn làm nữa ? Người không sợ ta bị thương sao ?”
Tiểu Vương gia thiếu chút bị những lời của y thuyết phục, ngón tay xoa nắn nơi nhạy cảm của y.
“Ư …” Bắc Đường Diệu Nguyệt cắn răng không chịu rêи ɾỉ.
“Bị thương ? Nào dễ như vậy !” Đông Phương Hạo Diệp xấu xa cười.
Nguyên tắc của hắn là: đầu khả đoạn, huyết khả lưu. Hôm nay, thề sống chết cũng phải ân ái cùng ái phi ngay cả bột phấn cũng không thể lưu lại. Tiểu Vương gia quyết tâm, ngón tay chạm vào chỗ nhạy cảm lại một phen phiên giang đảo hải.
Bắc Đường Diệu Nguyệt rêи ɾỉ thành tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Tiểu Vương gia thầm nghĩ: võ công của ngươi có gì đặc biệt hơn người, ta lại nhỏ hơn ngươi vài tuổi ! Tuổi trẻ chính là sức mạnh !Đông Phương Hạo Diệp nắm chắc ưu thế, ý chí chiến đấu sôi sục, như mãnh hổ xuất sơn, liều lĩnh tiến vào đồng bằng.
Một cuộc mây mưa nữa diễn ra, đại chiến giữa hai người.
Trời cũng đã sáng, mà chẳng thể phân được thắng bại.
Án ái trong cơ thể ái phi cả đêm cũng khiến hắn mệ mỏi rã rời, gục đầu vào người y, không muốn chuyển động.
Đông Phương Hạo Diệp sáng sớm tỉnh dậy có chút hồ đồ.
Trời đã sáng rồi sao ? Đông Phương Hạo Diệp ngồi trên giường ngơ ngác trong chốc lát, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mặc y phúc rồi xuống giường, đi ra phòng ngoài thì thấy Tiểu Đông.
“Vương gia, ngài đã dậy”
“A, mới sáng sớm người đứng đây dọa người à” Đông Phương Hạo Diệp giật mình trách mắng
“Vương gia, hiện tại đã là giờ Dậu rồi ạ” Tiểu Đông không nhịn được bĩu môi nói.
“Cái gì ?” Đông Phương Hạo Diệp hơi kinh hãi, sờ sờ cái bụng.
Khó trách mà hắn đói như vậy, nguyên lai là đã bỏ mất bữa sáng và bữa trưa rồi.
“Tiểu Đông tử, ta phải tắm rửa, ngươi mang bữa tối đến Dục Trì !”
“Vâng”
“Đúng rồi, mang cho cả chúng ta”
“….Vâng”
Tiểu Đông nghe vậy không khỏi cười thầm, hướng mắt vào phía trong liếc nhìn một lát rồi vội vàng lui xuống.
Tiểu Vương gia trở lại phòng trong, trong phòng thật sự hỗn đỗn khó coi.
Hắn đến bên giường, ghé vào tai Bắc Đường Diệu Nguyệt mà gọi “Diệu Nguyệt, dậy đi !”
“….Ư”
Bắc Đường Diệu Nguyệt mơ màng lên tiếng nhưng không động đậy.
Tiểu Vương gia ngẫm nghĩ, cầm lấy tấm chăn quấn lấy y, sau đó bế đến Dục Trì.
“A…ngươi làm gì thế ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt tỉnh dậy, thấy Đông Phương Hạo Diệp xốc chăn lên muốn bế y vào Dục Trì.
“Tắm rửa”
“Không cần, ta có thể tự đi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt đẩy hắn ra, ai ngờ chân lại mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống.
“Cẩn thận!” Tiểu Vương gia từ sau ôm lấy y, trong lòng cười thầm đúng lúc vãn hồi thanh danh một đời của ái phi, đường đường là Bắc Đường vương phủ Tam thế tử, Đại Văn Quốc Tĩnh vương phi, bởi vì chuyện phòng the mà thân thể hư nhuyễn … thật sự mất mặt …
Bắc Đường Diệu Nguyệt uể oài trong trạng thái mông lung hoàn toàn tỉnh táo, gương mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn.
“Ha ha …” Đông Phương Hạo Diệp ngây ngô cười hai tiếng, lấy lòng nói “Diệu Nguyệt, để ta đỡ ngươi”
“Không cần”
Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh lùng nói, đẩy tay hắn ra, tự mình dựa vào bức tường mà chậm rãi bước đi.
Thật là ! Đã là phu thê mà còn khách khí cái gì ! Ái phi thật là sĩ diện quá !
Tiểu vương gia trong lòng thầm nói, bĩu môi, đem y phục ném sang một bên rồi rảo bước đên Dục Trì
“Ngươi làm gì thế ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt trừng mắt nhìn hắn
“Đương nhiên là tắm rửa”
“Không được, ngươi ra ngoài mau”
“Tại sao ?” Tiểu vương gia kêu lên
“Ta không cần ngươi phải tắm cùng” ngữ khí của Bắc Đường Diệu Nguyệt vô cùng kiên định
“Vì lí do gì chứ ?”
“Ai biết được ngươi sẽ không nhân cơ hội này làm chuyện gì bậy bạ nữa”
Tiểu vương gia nhất thời nghẹn lời.
Một lời nói đâm trúng tim đen, không khỏi chột dạ.
Hắn khịt mũi, hai hàng lông mày thanh tú cong lên bắt đầu nức nở “Ai da … Diệu Nguyệt, người ta đêm qua phải dụng công hết mực, vất vả cả đêm, cả người đầy mồ hôi. Ngươi cũng thấy đấy, có mùi rồi này, không tắm sẽ khó chịu lắm …” hắn vừa nói vừa quay mình, lộ ra những dấu vết của Diệu Nguyệt đêm qua.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thay đổi sắc mặt, cắn răng mà nói “Ngươi tắm thì tắm không được tới gần ta”
Nói xong, y lùi ra xa một góc.
Tiểu vương gia thấy thế, không khỏi thầm hận hoàng huynh, làm gì mà ban cho hắn cái ôn tuyền (1) to như vậy ? Đừng nói hai người, đến mười người cũng chẳng sao.
Không gian rộng như vậy thì làm sao hắn có thể thân mật với ái phi được chứ !
Nhìn ra xa chỗ Bắc Đường Diệu Nguyệt đang ngâm mình trong nước nóng, hai má đỏ ửng lên, quanh thân còn bao phủ những dư vị của đêm qua.
Hai con mắt đen láy bình thường cũng đã tình mê lại phảng phất hơi nước càng thêm mê hoặc.
Đông Phương Hạo Diệp nuốt nước miếng, trong lòng không nhịn được mà tiến tới gần.
Bỗng nhiên, Bắc Đường Diệu Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, không hề do dự mà triệu một chưởng làm nước bắn tung tóe.
“A —— ngươi làm gì vậy …” Đông Phương Hạo Diệp hoảng sợ, vội vàng kêu lên, lời còn chưa dứt đã muốn ôm lấy ái phi mà hôn trong vòng tay.
“Đông Phương Hạo Diệp, ngươi rốt cuộc là mất trí nhớ hay giả mất trí vậy hả ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt bình tĩnh, thấp giọng quát “Ngươi cho ta uống phù xuân tô, bắt ta cùng ngươi làm trò đê tiện này, rốt cuộc thì ngươi muốn cái gì ?”
Còn phải hỏi ? Mục đích của ta không phải là cùng ngươi làm chuyện ấy hay sao ? Đông Phương Hạo Diệp thầm nghĩ.
Đáng tiếc, hắn không phải là đối thủ của Bắc Đường Diệu Nguyệt, lại không có luyện Truyền Tâm Đại Pháp, cổ thì đau nhức mà không thể nói ra.
Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh lùng theo dõi hắn “Tại sao ngươi lại phá vỡ ước định lúc trước, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì ? Ngươi có thật là đã xem ta là vương phi của ngươi không vậy ? Cho dù mất trí nhớ ngươi cũng không nên quên cả người trong lòng mình chứ ?”
Ước định ? Ước định cái gì ? Người trong lòng ? Ta yêu người khác sao ? Đông Phương Hạo Diệp mở to đôi mắt, gương mặt đỏ bừng.
Đang lúc lòng hắn rối bời thì đột nhiên có âm thanh từ ngoài cửa vọng vào.
“Vương gia, bữa tối đã tới” là tiếng của Lưu Bá
Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi sửng sốt, buông lỏng tay.
“Khụ khụ … vào đi”
Đông Phương Hạo Diệp vốn muốn hỏi điều Diệu Nguyệt vừa nói là ý gì, nhưng Lưu Bá lại vào không đúng lúc, hắn ra lệnh “Các ngươi đem mấy thứ này ra ngoài đi”
“Vâng”
Lưu Bá đem bữa tối đặt sau bức bình phong trên bàn đá cẩm thạch, Tiểu Đông cũng đem luôn quần áo trên sàn ra ngoài.
“Chờ đã” Bắc Đường Diệu Nguyệt bỗng nhiên gọi lại.
“Lưu tổng quản, tối hôm qua có bắt được tên hắc y nhân không ?”
Lưu Bá cung kính đáp “Lão nô đã phụ lòng vương gia, không bắt được người đó ạ”
“Ngươi có bị thương không ?”
“Nhờ hồng phúc của Vương gia và Vương phi, lão nô không sao”
“Vậy là tốt rồi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Ngươi lui xuống đi, chuyện này chúng ta nói sau”
“Vâng”
Lưu Bá cùng Tiểu Đông vội lui ra ngoài.
“Diệu Nguyệt …” Tiểu vương gia vẫn sợ hãi nhìn y.
Bắc Đường Diệu Nguyệt không để ý tới hắn, tự mình bơi sang một góc để tắm rửa.
Bỗng nhiên nhớ tới, hỏi “Hiện tại là giờ gì ?”
“Đã qua giờ Dậu”
“Cái gì !” Diệu Nguyệt giật mình, vẻ mặt vừa rồi giống tiểu vương gia như đúc, nhớ lại tối qua qua đã làm chuyện hoang đường, thần sắc lại lạnh xuống “Ta hỏi ngươi, Hoàng Thượng vì cái gì mà đưa Phù Xuân Tô cho ngươi ? Hoàng Thượng lấy đâu ra Phù Xuân Tô ?” Vấn đề này không tiện trả lời mà.
Tiểu Vương gia trong lòng khó xử, không thể nói là giúp hắn thu phục y, huống chi lại nhớ tới vị hoàng tẩu kia, tiểu vương gia nghĩ mục đích của Hoàng Thượng không đơn thuần chỉ là giúp hắn, chỉ sợ trong đó còn có điều gì khác.
“Diệu Nguyệt, chúng ta có nhất thiết phải ở trong này bàn luận những vấn đề này không ? Ta đói lắm rồi”
“Ngươi đừng lảng sang chuyện khác ! Trả lời ta nhanh lên !” Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh lùng nói.
Đông Phương Hạo Diệp với vẻ mặt đau khổ, đành nói “Hoàng huynh đưa ta Phù Xuân Tô, đại khái là muốn cho chúng ta một chút ‘tình thú ’ như phu thê. Về phần huynh ấy lấy đâu ra xuân dược thì ta không biêt. Hoàng cung đại nội, hậu cung tần viện, những thứ này vốn rất nhiều, cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên, ai biết hoàng huynh nhất thời hứng thú mà muốn làm tới”
“Dạy chuyện ‘ tình thú ’ phu thê ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt lặp lại, vẻ mặt quái dị “ Hoàng Thượng không biết quan hệ giữa ta và người sao ? Thế thì tại sao lại tặng thứ này cho ngươi ?”
Bây giờ ta mới biết đó chứ
Liếc trộm sang Bắc Đường Diệu Nguyệt, đột nhiên nhớ ra một chuyện , hỏi han “Diệu Nguyệt, cái kia, cái kia …”
“Chuyện gì ?” y không kiên nhẫn hỏi.
“Chỗ ấy cùa ngươi … phải nên tẩy rửa một chút ?” Tiểu vương gia khẩn trương mà nói hết ra.
Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi sửng sốt, không hiểu được ý của hắn, nhưng lập tức sắc mặt đỏ bừng.
“Im đi !” Y lại dùng một chưởng làm nước bắn tung tóe.
Tiểu vương gia thấy tình hình không ổn, nhanh chóng hướng vào bờ.
Tiểu vương gia vội vàng lên bờ, lau khô thân thể, nói “Diệu Nguyệt, ngươi cứ từ từ mà tắm, ta ra ngoài đợi ngươi”
Sau bức bình phong là một gian khác, cách hai tấm bình phong nữa là ngoại thất, ngọc thạch điêu khắc ở đây là thạch tháp.
Do là trời nắng nóng, mặt trên của thạch tháp phủ một lớp tre xanh.
Vì công dụng chữa bệnh của ôn tuyền, tấm bình phong vẫn lấy cây thủy sam làm nguyên liệu chế tạo, lại còn có công hiệu. Bốn phía còn lấp đầy bằng những cỏ khô và một ít hoa cỏ.
Đông Phương Hạo Diệp thay y phục, ngồi vào bàn và cầm bát cơm trên tay, lại đột nhiên mất hứng ăn uống.
Rõ ràng là muốn có quan hệ thân mật với ái phi, nhưng y vẫn cự tuyệt từ đầu đến cuối, phụ tâm ý của hắn, làm tiểu vương gia cảm thấy một chút mất mác.
Tuy rằng có được thân thể của Bắc Đường Diệu Nguyệt, nhưng không chiếm được trái tim của y.
Hơn nữa việc có được thân thể của y cũng không phải do y cam tâm tình nguyện mà do hắn dùng tới xuân dược.
Đông Phương Hạo Diệp trong lòng hiểu được, chỉ cần một đêm chi hoan, hắn đã muốn đạt tới mục tiêu khoái lạc kia.
Nhưng nếu cầu ân ái dài lâu thì chắc vẫn còn xa xôi lắm.
Tiểu vương gia thầm nghĩ lại càng thấy trong lòng phát trầm, thở dài thở ngắn trong chốc lát, lại nhanh chóng tỉnh táo hẳn lên.
Dù sao hiện tại hắn cũng đã chiếm được thân thể của Diệu Nguyệt, đây có thể là mở đầu “tốt” cho quan hệ giữa hai người.
Mặc dù không nhớ rõ trước kia họ sống chung như thế nào, nhưng theo phản ừng đêm qua của Diệu Nguyệt, bọn họ vẫn chưa phải là một đôi phu thê thật sự, làm sao có thể gọi là phu thê ? Quá lắm thì chỉ là bầu bạn mà thôi !
Nhưng hiện tại, mặc kệ y có nguyện ý hay không thừa nhận, bọn họ đều có mối quan hệ “không bình thường”
Hì hì hì … Nghĩ đến đây, tiểu vương gia lại bắt đầu đắc ý.
Bắt đầu từ đêm hôm qua, họ đã bước vào một quan hệ mới mẻ hơn.
Tiểu vương gia cảm thấy chỉ cần làm cho Diệu Nguyệt hiểu được tâm ý của hắn, chấp nhận hắn, tin tưởng hắn thì sẽ có hạnh phúc ! Hắn đang đắc ý ảo tưởng, Bắc Đường Diệu Nguyệt đã thay y phục và bước ra gian ngoài, thấy hắn cầm bát cơm mà ngây ngô cười, khẽ nhíu mi và làm như không phát hiện.
Tiểu vương gia thấy y tiến vào, vội vàng ân cần cầm bát lền đưa cho y, cười meo meo mà nhìn y.
Bắc Đường Diệu Nguyệt vô thức phủ lên bờ vai làn tóc dài, động tác thật quyến rũ mà tao nhã.
Chính hắn cũng không ý thức được, hắn hiện tại trên dưới toàn thân đều tràn ngập ***, qua lớp áo mỏng lộ ra hai điểm hồng mà đêm qua hắn đã vuốt ve rất chính xác.
Tiểu vương gia nuốt nước miếng, đột nhiên nói “Diệu Nguyệt, ta thích ngươi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt cầm bát cơm ngừn lại vài giây rồi lại như không có việc gì tiếp tục dùng cơm.
Không nghe sao ? Tiểu vương gia lặp lại một lần “Ta thích ngươi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn không có phản ứng.
“Ta thích ngươi … Ta thích ngươi … Ta … “
Bắc Đường Diệu Nguyệt cuối cùng không nhịn được, cầm bát ném mạnh về phía ta “Ngươi rốt cuộc có để cho ta yên không ?”
Đông Phương Hạo Diệp hoảng sợ, không ngừng cố gắng nói “Diệu Nguyệt, ta rất thích ngươi mà”
“Ta nghe thấy rồi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn.
“Tâm ý của ta … ngươi …ngươi …ngươi hiểu chưa ?” Tiểu vương gia bỗng nhiên xấu hổ, mặt đỏ bừng, ngón tay vô thức luồn sâu vào áo của Bắc Đường Diệu Nguyệt, hơi nhăn mặt chờ phản ứng của y.
“Ngươi vẫn còn muốn làm sao ?”
“Cài gì ?” Tiểu vương gia sửng sốt một chút, không hiểu được.
“Đêm qua, trên giường, người không phải cũng nói như vậy sao ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt thần sắc lạnh băng, không chút thay đổi.
Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy hơi lạnh, đột nhiện hiểu được ý của y, hốt hoảng nói “Diệu Nguyệt, không phải như thế, căn bản là hai … à thực ra là một …không, không, là hai …” hắn thất kinh, vội vàng giải thích, càng nói lại càng không diễn tả được ý.
Đông Phương Hạo Diệp nói một hồi cũng không biết chính mình đang nói gì, chỉ cảm thấy y đang nhìn chăm chú, hắn cảm thấy như mình đang làm việc gì sai trái mà phải che dấu như một đứa trẻ.
“Được rồi, ăn cơm đi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt thản nhiên nói.
Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy thất bại chợt thở dài, những ảo tưởng vừa rồi đều đã tan thành mây khói, không nói được điều trong lòng càng cảm thấy buồn bực.
“Ta quay về Phù Phong Các”
Dùng xong bữa tối, Bắc Đường Diệu Nguyệt đẩy cửa bước ra ngoài hướng về phòng của y.
Đông Phương Hạo Diệp bối rối đứng dậy, chăm chú nhìn theo từ phía sau, nhìn bóng dáng y, lại không muốn buông tha y.
Hắn vắt hết óc suy nghĩ phải nói gì để giữa nam nhân kia ở lại, hay giả bệnh, thật không muốn buông ra.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đột nhiên dừng lại, hơi quay đầu lại phía ta mà nói “Hai ngày này, phái thêm nhiều ám vệ, tên hắc y nhân kia có thể lại đến”
Đông Phương Hạo Diệp ngơ ngác nhìn y, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, nhếch môi đáp “À, phải phải”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn thấy biểu hiện của hắn vui vẻ, ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi bước đi.
Cho đến khi bóng dáng của y mất hút trong màn đêm, tiểu vương gia mới quay về Yêu Nguyệt Lâu.
Phòng ngủ đã sớm được chuẩn bị sạch sẽ, không còn những mớ hỗn độn của đêm qua, cũng tìm không ra một vết tích nào, điều này làm cho hắn cảm thấy một chút mất mác.
Nằm trên chiếc giường lớn, tiểu vương gia lăn lộn vài vòng, đột nhiên phát hiện trên gối còn lưu lại hơi thở của Bắc Đường Diệu Nguyệt, vội vàng ôm vào lòng mà ngây ngô cười.
Hắn phát hiện Bắc Đường Diệu Nguyệt là một nam nhân có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất nhạy cảm … không hoàn toàn là không có cảm giác.
Đêm hoan hỉ hôm qua, tuy rằng lúc đầu là do xuân dược, nhưng hai lần sau, tin là xuân dược đã bớt đi tác dụng, nếu Bắc Đường Diệu Nguyệt không muốn, hoàn toàn không cần phải miễn cưỡng bản thân, khả năng là y cùng mình làm, có thể thấy y cũng không chán ghét mình.
Đông Phương Hạo Diệp nhịn không được vui sướиɠ, đoán mò quan hệ trước kia của cả hai.
Diệu Nguyệt nói trước kia có cái gì là ước pháp tam chương ? vấn đề này hắn chỉ nghi hoặc một chút.
Tiếp theo, hắn chỉ nghĩ đến đêm qua và bộ dáng vừa tắm lúc nãy của y.
Vì thế đêm nay, tiểu vương gia ôm chiếc gối mà Bắc Đường Diệu Nguyệt đã nằm vào lòng mà ngủ.
(1) Ôn tuyền: hồ nước nóng