Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân

Chương 15: Cua Là Vật Lạ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại phu đến Bạch gia bắt mạch cho Bạch Triều Ninh rồi thu tay lại đứng dậy lắc đầu. Liễu Tiên thấy đại phu lắc đầu liền hoảng ngã ngồi chống tay xuống giường

" Con trai ta không cứu được nữa sao đại phu ! "

Đại phu cầm lấy hộp thuốc đeo lên vai

" Mạch tượng bình thường ta không thấy dấu hiệu nào là sắp chết cả. Rốt cuộc con trai ngươi ăn phải cái gì hay bị gì mà một câu không cứu được hai câu không cứu được vậy. "

Liễu Tiên đứng dậy nói " Con trai ta bị đẩy ngã xuống cái hồ cạnh Đình Lương Gia. Nghe nói bên dưới hồ có vài con vật lạ bị nó cắn vào sẽ chết mà hôm nay Ninh nhi nhà ta bị nó cắn vậy có lẽ nào Ninh nhi sẽ... không. Thằng bé mà chết thì ta biết sống làm sao đây huhu. "

" Nghe lời đồn bậy bạ, bên dưới có loại cá, tôm, cua thôi chứ lấy đâu ra con vật nào lạ cắn phát chết. Mấy loài đấy ăn rất ngon là đằng khác còn bổ nữa. Nếu đã không sao nữa thì lão phu đi đây. "

Nói xong đại phu rời đi Liễu Tiên ngẫm một hồi rồi phát giác ra " Á à tên họ Chu kia lại dám lừa mình. Ta lớn chừng này rồi mà còn bị một đứa trẻ dắt mũi. Đợi lão gia về ta sẽ bảo lão gia đến nhà họ Chu kia nói với cha hắn cho hắn biết tay. "

Bạch Triều Ninh mở mắt ra gọi Liễu Tiên

" Mẹ có phải con bị con vật lạ kia cắn sắp chết rồi đúng không? huhu con không muốn chết đâu. "

Liễu Tiên xoa đầu hắn nhẹ nhàng mỉm cười

" Ninh nhi của mẹ sao có thể chết vậy được. Vật lạ ấy chỉ là tôm hay cua thôi đại phu nói nó có thể tẩm bổ nữa, đợi cha con về nói với cha của con bắt nó về ăn. "

Bạch Triều Ninh nghĩ đến ăn là hết sợ nó, mắt sáng rực " Con tôm hay cua gì đấy ăn có ngon không mẹ ? "

Liễu Tiên ngại ngùng " Ờm...thì... mẹ cũng chưa ăn bao giờ nên cũng không biết. "



" Chẳng phải nhà mình có tiền ư, sao mẹ lại chưa ăn bao giờ. "

Liễu Tiên trả lời lấp liếʍ " Cua rất hiếm còn đến cả trong kinh thành còn không mấy người được ăn nó huống chi là chúng ta. "

Bạch Triều Ninh lại hỏi " Vậy sao Thôn mình lại có nó mà sao bọn họ đều biết nó mà chỉ có nhà ta là không vậy, chẳng lẽ nhà ta lại kém hiểu biết hơn bọn họ. "

Liễu Tiên chột dạ * Bình thường hay chê họ nghèo, lôi thôi nên ít nhìn thấy họ mà cũng có gì đó mới lại thì họ cũng rủ nhà này sang nhà kia làm gì có phơi ra giữa thôn đâu mà ta biết. Giờ mà nói vậy chẳng phải mất thể diện với Ninh nhi ư! *

" Ai bảo nhà ta kém hiểu biết hơn hả, nhà ta hiểu nhiều hơn là đằng khác chẳng qua là chúng ta không hay ra Đình Lương Gia ấy nên không biết thôi. Mà sao con hỏi lắm vậy, câu nào của con cũng tâng họ lên là sao ý nhở chẳng lẽ con không tin tưởng vào nhà mình ư. Được rồi ngủ đi, nhỡ rơi xuống nước làm con tụt đi vài cân thịt ta sót lắm đấy. "

Bạch Triều Ninh vui vẻ kéo chăn lên nhắm mắt lại " Con ngủ đây. "

Liễu Tiên nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ của Bạch Triều Ninh. Tối đến Liễu Tiên đợi Bạch Triều Hằng trở về liền kể lại sự việc cho Bạch Triều Hằng nghe. Cơn mệt trong người lẫn sự nặng nề liền gọi mấy tên gia đinh trong nhà đi theo, tức tối đến nhà Chu Lịch nói với cha hắn. Mặt hầm hổ sai người đạp cửa bước vào quát lớn.

" Lão Chu ông mau ra đây cho ta "

Rồi đi đến bàn uống nước giữa sân ngồi xuống mấy tên bên cạnh người rót nước người xoa bóp vai. Cha Chu Lịch cùng với huynh đệ Chu Lịch, Chu Thất chạy ra kính cẩn hạ thấp người nhẹ cúi đầu.

" Bạch gia ông đến đây là có việc gì, trời cũng đã tối rồi còn có việc gì quan trọng sao. "

Bạch Triều Hằng đập bàn " Hừ tất nhiên là quan trọng rồi. Vậy mà đứa con trai thứ của ông lại giám đẩy Ninh nhi nhà tôi xuống hồ cạnh Đình Lương Gia. "

Cha Chu Lịch, Chu Kình quay sang hỏi Chu Lịch rồi lại quay lại " Còn có truyện như vậy ư, sao ta lại không biết gì. A Lịch rốt cuộc chuyện này có đúng là con đã đẩy con trai Bạch Gia xuống hồ đúng không ? "

Bạch Triều Hằng tức giận nhìn chằm chằm vào ba cha con họ Chu " Thôi ông không cần phải giả vờ không biết. Cả Thôn ai mà chẳng biết Ninh nhi nhà ta bị con trai thứ của ông đẩy xuống hồ. "



Chu Lịch gân cổ lên " Là do tên Bạch Triều Ninh kia sai người quẳng con lên cây trong lúc con đu xuống nên mới trượt chân đá hắn xuống hồ. "

Bạch Triều Hằng đứng dậy quay rời đi " Ta không cần biết là do ngươi vô tình hay cố tình nhưng trong lúc rơi xuống nước nó bị một con vật lạ ở bên dưới cắn và bị tổn thất tinh thần nên ta chỉ cần các ngươi bồi thường là được. "

Chu Lịch chạy lại gần " Rõ rằng mấy con phía dưới là cua, tôm lấy đâu ra vật lạ. Chỉ bị một tí đã đòi bồi thường rồi. "

Hai tên gia đinh cầm gậy gõ một tiếng xuống đất đe doạ ám chỉ Chu Lịch im lặng. Bạch Triều Hằng tiếp tục nói " Người lớn nói truyện người còn nhỏ biết gì mà xen vào ta chỉ đòi bồi thường là đã nhẹ nhàng rồi bằng không ngươi nghĩ đôi chân kia của ngươi còn có thể đứng được sao. "

Chu Thất kéo Chu Lịch về sau che chắn. Chu Kình hỏi Bạch Triều Hằng về việc bồi thường bao nhiêu " Vậy Bạch gia tiền bồi thường là bao nhiêu. "

Bạch Triều Hằng cười rồi giơ hai đầu ngón tay lên. "

" Là 20 văn tiền sao. " Bạch Triều Hằng lắc đầu rồi nói " Ta biết nhà ông hoàn cảnh không cần bồi thường nhiều vậy nên tiền bồi thường là 2 lượng bạc. "

Ba người vừa sốc vừa ngạc nhiên nói đồng thanh " Cái gì! Ông đùa bọn ta sao ! "

" Bọn ta lấy đâu ra hai lượng mà trả cho ông dù sao con ông cũng không sao ông lấy bồi thường nhiều vậy. " Chu Lịch nói.

Bạch Triều Hằng cười gian " Ninh nhi nhà ta tổn thất tinh thần còn phải mời đại phu đến khám nữa nên đây vừa là tiền khám đại phu vừa là tiền tổn thất tinh thần. "

Chu Kình đi lại gần cầu xin " Bạch gia người cũng biết ta khó khăn không có nhiều như vậy, người có thể giảm bớt được không. "

Bạch Triều Hằng xoay người rời đi "Ta cũng tốt bụng thôi nếu không trả được thì mai bắt đầu đến Bạch gia làm việc đi còn không chấp nhận thì đợi đứa con tàn phế của người trở về. "

Bọn họ rời đi Chu Kình ngồi xuống chống tay xuống bàn ôm mặt. Chu Lịch lại gần xin lỗi cha, nhận được lời thứ lỗi của ông rồi ông bảo hai huynh đệ Chu Lịch đi vào ngủ còn ông đi lại cái giường được đặt ngoài trời đặt người nằm xuống ngước mắt nhìn những vì sao lấp lánh trên trời suy tư rồi chợp mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »