Chương 22: Tấn công

Hành động đó như một dòng điện lưu, cấp tốc dẫn đến kɧoáı ©ảʍ đánh sâu vào dây thần kinh mẫn cảm của nàng, nàng không chút nào kiêng kỵ lớn tiếng kêu , thân thể vặn vẹo phối hợp cùng hắn.

Chịu không nổi nữ nhân dưới thân uốn éo như rắn nước dụ hoặc, Tiêu Nam Hiên ra sức thẳng tiến thân thể của hắn, tiến sau vào thân thể của nàng, nữ nhân này lại làm cho hắn điên cuồng.

Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Tiêu Nam Hiên tựa vào bên giường, nhìn chằm chằm nàng bên cạnh hơi hơi thở dốc, con ngươi đen thâm thúy làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì?

Vân Phi Tuyết liếc mắt một cái quá hắn nói: "Nhìn ta như vậy, sẽ không là yêu thượng ta rồi chứ ?"

"Yêu thượng ngươi? Vân Phi Tuyết, ngươi không khỏi rất đánh giá cao chính mình rồi." Tiêu Nam Hiên như là nghe được một câu chuyện cười, theo sau, mâu quang biến lạnh như băng đến: "Bổn vương sẽ không rơi vào tình yêu với bất cứ một nữ nhân nào. "

"Kia tốt lắm, bị một ma quỷ yêu thượng cũng không phải là chuyện hạnh phúc gì." Vân Phi Tuyết di chuyển thân thể, làm cho chính mình thoải mái một chút.

Tiêu Nam Hiên lại đột nhiên lấy tay nâng đầu nàng lên, làm cho nàng đối diện chính mình, tà ác đến: "Không phải ngươi yêu thượng bổn vương rồi đi."

"Yêu, ta đương nhiên yêu." Vân Phi Tuyết đối diện hắn, đột nhiên cười, trả lời thực rõ ràng.

Tiêu nam Hiên sửng sốt, nàng có thể nói như thế rõ ràng, đơn giản.

Vân Phi Tuyết yêu mị cười nói:"Là nam nhân ta đều yêu."

Tiêu Nam Hiên gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không khí đột nhiên biến, có chút khẩn trương.

"Ha ha, bổn vương đã có chút đáng giá cao về ngươi, bất quá đáng tiếc, ngươi là nữ nhân." Tiêu Nam Hiên đột nhiên phát ra một trận cuồng tiếu, tay hắn từ mặt nàng dần hạ xuống, túm lấy tay nàng bóp mạnh, như là phát tiết oán hận trong lòng hắn,"Là nữ nhân bổn vương đều hận."

Vân Phi Tuyết nhìn mâu quang hắn biến thành màu đỏ nhưu đang khát máu, trên mặt lộ ra thống khổ cùng hận ý, tay bị hắn kháp trụ sinh đau, nhưng là nàng chịu đựng không hừ ra tiếng, đây là lần thứ hai, nàng nhìn đến hắn hai tròng mắt biến đỏ, trong lòng đang suy đoán, là sự tình gì? Làm cho hắn như thế cừu hận nữ nhân.

Hắn lại đột nhiên buông nàng ra, bắt lấy hai chân của nàng lập tức bay qua thân thể của hắn, theo phía sau tựa như báo thù, hung hăng va chạm nàng..........

Không biết hắn làm bao lâu? Làm bao nhiêu lần? Khiến Vân Phi Tuyết lần hai tỉnh táo lại, bên giường đã không còn có người.

"Tiểu thư, ngươi thế nào?" Tiểu Đào đẩy cửa ra, đi vào, hàm chứa nước mắt hỏi, buổi chiều trong phòng phát ra thanh âm, làm cho nàng lo lắng không thôi, thực sợ tiểu thư sẽ bị Quỷ Vương tra tấn đến chết.

"Tiểu Đào, ta không sao." Vân Phi Tuyết chạy nhanh đến an ủi nàng.

"Tiểu thư, ngươi có đói bụng không? Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi ăn." Tiểu Đào nhìn trên giường một đống hỗn độn, đau lòng hỏi.

"Ân, ta đã có điểm đói." Vân Phi Tuyết gật gật đầu, nàng chính là buổi sáng ăn hai cái bánh bao, một ngày chưa ăn cơm, lại vừa rồi tham gia đại chiến, ngay cả trong tâm trí đã sớm có điểm đói rồi.

"Kia tiểu thư, ngươi chờ, ta đi lấy cho ngươi đồ ăn." Tiểu Đào nói xong, bỏ chạy rồi đi ra ngoài.

Lúc này Vân Phi Tuyết mới nhớ tới, Tiêu Nam Hiên đã từng phân phó quá, đồ ăn của nnag phải do chính nàng tự lo liệu, Tiểu Đào đi nơi nào lấy? Chịu đựng đau nhức, đứng dậy mặc quần áo, vừa muốn đi ra ngoài, Tiểu Đào đã trở lại rồi.

Tiểu thư." Nhỏ giọng kêu một tiếng, vẻ mặt áy náy, nàng thật vô dụng, một chút đồ ăn cũng không thể lấy mang đến.

"Tiểu Đào, không quan hệ, ta chính mình đi làm." Vân Phi Tuyết đứng dậy, chân đã có chút như nhũn ra, suýt nữa yếu ngã sấp xuống.

"Tiểu thư......" Tiểu Đào một tiếng thét kinh hãi, vội vàng đỡ lấy nàng.

"Không có việc gì, chúng ta đi thôi." Vân Phi Tuyết cười cười, này đại khái chính là hậu quả của việc đam mê quá mức.

Tiểu Đào giúp đỡ nàng chậm rãi hướng tới phòng bếp đi đến, đi qua hoa viên, liền thấy Long Phi một thân bạch y theo đối diện đã đi tới.

"Vương phi, ngươi đây là đi nơi nào?" Nhìn ra nàng đi đứng như nhũn ra, đương nhiên cũng biết nàng cùng Vương gia một buổi chiều đều làm cái gì?

"Đừng gọi ta Vương phi, ta ngay cả một cái nha hoàn cũng không giống, ta đói bụng, muốn đi làm đồ ăn. " Vân Phi Tuyết ngăn cản hắn, tức giận nói đến, có Vương phi như nàng soa?

"Vậy ta phải xưng hô với ngưoi là cái gì?" Long Phi cười khẽ một chút, trên mặt hắn không có một tia ngượng ngùng, ngược lại có chút quan tâm đến vấn đề xưng hô này.

"Tùy ngươi, chỉ cần không phải gọi là Vương phi là được." Nàng không rảnh đi quan tâm cái kia, hiện tại chỉ cảm thấy đói đến mức trước mắt có cả sao Kim.

"Ta đây gọi ngươi Phi Tuyết." Long Phi nói xong, liền hướng Tiểu Đào phân phó nói: "Ngươi đưa tiểu thư nhà ngươi về phòng, ta sẽ đưa bữa tối đi vào."

"Cám ơn ngươi, Long Phi." Vân Phi Tuyết cảm kích cười, đầu hơi choáng, dưới chân một chút không ổn định, thân mình mềm nhũn té xuống.

"Phi Tuyết." Long Phi vội vàng bắt được nàng, ôm lấy nàng.

"Ta hảo đói." Vân Phi Tuyết tựa vào trên người hắn, nàng thật mệt rồi.

"Tiểu Đào, phân phó phòng bếp đưa bữa tối lại đây, đi nói là do ta phân phó." Long Phi hướng về phía Tiểu Đào nói xong, ôm lấy nàng liền hướng phòng đi đến.

Long Phi nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, một cái nha hoàn cũng theo Tiểu Đào đi vào.

"Đặt ở nơi này, đi ra ngoài đi." Long Phi hướng về phía nha hoàn kia phân phó đến.

"Vâng, Long quản gia." Tiểu nha hoàn vừa thấy quản gia thật sự ở đây, yên tâm đặt bữa tối trong tay lui đi ra ngoài, Tiểu Đào cũng thực thức thời lui đi ra ngoài.

Ngửi thấy mùi đồ ăn, Vân Phi Tuyết vừa muốn đứng dậy, đã bị Long Phi ngăn cản trụ đến: "Ngươi trước nằm, hiện tại đứng lên hội choáng váng đầu, ta trước hết sẽ giúp ngươi uống canh."

Nói xong rồi lấy một chén canh, đặt ở bên môi thổi phù phù, sau đó đưa đến miệng của nàng.

Nhìn biểu hiện của hắn thật sự rất chuyên chú, Vân Phi Tuyết đột nhiên cười nói: "Ngươi về sau nhất định sẽ là một tướng công tốt, nữ nhân gả cho ngươi nhất định sẽ thực hạnh phúc."

Long Phi tạm dừng tay một chút, mâu trung bi thương chợt lóe mà qua, chính là ảm đạm cười một chút, vẫn chưa trả lời.

Mà bọn họ cũng vẫn chưa chú ý tới, một thân ảnh ngoài cửa đứng lặng, Tiêu Nam Hiên nhìn Long Phi một ngụm một ngụm uy nàng ăn canh, chăm chú nhìn đã lâu, đột nhiên xoay người rời đi, không quấy rầy bọn họ.

Uống xong canh, Vân Phi Tuyết cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều, rời giường ngồi ở trên bàn, ăn bữa tối, đối diện, Long Phi chính là ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng.

Rốt cục ăn no rồi, Vân Phi Tuyết thấy thật thoải mái, đột nhiên nhớ tới chuyện ở thanh lâu, nhìn hắn hỏi: "Cái kia Quỷ Mị là làm cái gì? Như thế nào đột nhiên lại bắt cóc ta?"

"Phi Tuyết, ngươi hẳn là may mắn tránh được một kiếp." Kỳ thật lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới, sư huynh sẽ đi cứu nàng.

Tránh được một kiếp? Vân Phi Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

"Quỷ Mị, người giang hồ gọi hắn là quỷ hồn mẫu đơn, hắn cũng chính cũng tà, nghe đồn, hắn hội dùng hồn phách của nữ tử để luyện tà công, nhưng là nữ tử mà hắn lựa chọn đều là thanh lâu nữ tử, chưa hề hại qua một cái nữ tử đàng hoàng, mỗi một thanh lâu nữ tử bị hắn bát đi, sau khi trở về, đều là si ngốc, ngớ ngẩn, bởi vì hắn đem hồn phách của nữ tử thu đi luyện công rồi." Long Phi mở miệng giải thích nói.

"Ngươi tin sao? Trên đời này có loại võ công quỉ dị như vậy sao?" Một lúc lâu, Vân Phi Tuyết mới ngẩng đầu hỏi hắn.

"Ta không có chính mắt gặp qua, không thể nói là tin, hoặc là không tin." Long Phi cho một cái đáp án rất mơ hồ. Lại nhìn nàng hỏi: "Phi Tuyết, ngươi tin sao?"

"Ta......." Vân Phi Tuyết có chút chần chờ, nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ nhạo báng đây là lời nói vô căn cứ, nhưng là hiện tại nàng không thể, chính nàng không phải chính nàng cũng là tráo đổi hồn phách sao? Nàng còn có thể không tin sao?

"Phi Tuyết, hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta trước đi ra ngoài." Long Phi tựa hồ cũng không để ý đáp án của nàng, đứng dậy, dời bước muốn rời đi.

"Chờ một chút." Vân Phi Tuyết ở sau gọi lại hắn.

"Còn có việc?" Long Phi trở về, đến xem nàng.

"Ngươi không muốn biết ta ở thanh lâu một đêm kia là như thế nào sao?" Nàng đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó, hắn cấp nàng một cái ánh mắt an tâm, chẳng lẽ hắn biết khất cái là Nam Cung Vấn Thiên sao? Nếu hắn biết, Tiêu Nam Hiên chẳng nhẽ không biết sao? Nếu hắn không biết, vậy ánh mắt đấy của hắn là cái ý tứ gì?

Long Phi lại chính là mỉm cười nói : "Có quan hệ sao? Chỉ cần ngươi vẫn tốt, ta còn cần biết cái gì?" Nói xong, xoay người rời đi.

Vân Phi Tuyết kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn, hắn biết nàng hảo hảo, vì cái gì hắn biết? Nàng đột nhiên thấy hắn hảo thần bí, làm cho người nghĩ mãi không ra, bất quá, may mắn, hắn tựa hồ đối nàng không có ác ý.

"Tiểu thư, tiểu thư." Tiểu Đào đi đến, nhẹ giọng kêu trong khi nàng vẫn đang suy nghĩ.

"Ân." Vân Phi Tuyết thu hồi tâm tư, sau đó nói:"Tiểu Đào, chúng ta nghỉ ngơi đi, ngươi hôm nay cùng ta cùng nhau ngủ."

"Không cần, tiểu thư, quản gia đã an bài cho Tiểu Đào chỗ ở rồi, ngay tại phòng bên cạnh tiểu thư." Tiểu Đào nói.

"Phải không?" Hắn thật hảo chu đáo, sau đó nói: "Vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn ngủ." Nói xong, nằm đến trên giường, quá mệt mỏi rồi.

"Hảo, tiểu thư nhĩ hảo hảo nghỉ ngơi, Tiểu Đào trước đi xuống rồi." Tiểu Đào nói xong lui đi ra ngoài, đóng cửa lại.

****

Thư phòng.

"Sư huynh, ngươi tìm ta." Long Phi tiến vào, liền nhìn hắn hỏi.

"Long Phi, ngươi thích nàng?" Tiêu Nam Hiên theo dõi hắn trực tiếp hỏi.

Nàng? Long Phi sửng sốt, theo sau ảm đạm cười nói:"Sư huynh nói là ai? Phi Tuyết sao?"

"Phi Tuyết? Xưng hô hảo thân thiết, Long Phi, nếu ngươi thật sự thích nàng, ta có thể thành toàn cho ngươi." Tiêu Nam Hiên không có châm biếm, không có châm chọc, ánh mắt thật sự nghiêm túc, tựa hồ còn có chờ mong.

"Thành toàn ta? Đừng quên, nàng là của ngươi Vương phi, ngươi không phải là không biết ta muốn cái gì?" Long Phi đột nhiên thẹn quá thành giận, phất tay áo rời đi.