Chương 13: Uống máu

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Vân Phi Tuyết đẩy tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn.

"Ban đêm xông vào vương phủ của ta, nhẹ thì đánh gãy chân tay, nặng thì gϊếŧ chết không tha." Tiêu Nam Hiên mâu trung trở nên lãnh khốc, ngữ khí tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào nàng.

Vân Phi Tuyết hấp một ngụm lãnh khí, cắn răng hung hăng nói: "Ngươi quả nhiên là ma quỷ."

"Ha ha, so sánh này bổn vương thích." Tiêu Nam Hiên phát ra một trận cười vang, mâu trung mang theo diễn phúng: "Vương phi, ngươi thấy bổn vương nên chọn loại nào đây?"

"Ngươi điên rồi." Nàng chọn như thế nào? Chọn đánh gãy chân tay thì là sống không bằng chết, so sánh với chết lại càng thống khổ hơn.

"Không cần làm khó nàng, muốn đánh muốn gϊếŧ Vương gia cứ tự nhiên, Dạ mỗ tuyệt không một chút nhíu mày." Một bên Dạ công tử mâu trung không ngại nhìn thẳng hắn.

Vân Phi Tuyết trong lòng có chút tán thưởng, có thể thản nhiên đối mặt với sinh tử, nhất định sẽ là một nam nhân hảo trọng tình trọng nghĩa.

"Hảo, Dạ công tử, bổn vương sẽ đáp ứng ngươi, Vương phi, ngươi nói xem có phải không?" Tiêu Nam Hiên quay sang nhìn nàng, mâu trung lóe lên tà ác.

"Nếu Vương gia có nhã hứng như vậy, vậy xin cứ tự nhiên." Vân Phi Tuyết đột nhiên mỉm cười, hiện tại liền muốn xem ai bị làm cho phát bực đây, hắn không phải là muốn xem nàng thống khổ? Muốn cùng nàng tuyên chiến sao, nàng nhất định không để hắn đắc ý.

Vốn tưởng rằng nhìn nàng bộ dạng thê thê thảm thảm, thống khổ cầu xin tha thứ, không nghĩ tới nàng cư nhiên lại cười, Tiêu Nam Hiên mâu quang lập tức biến lạnh như băng ra lệnh:"Người đâu, mang ra đây."

"Vâng, Vương gia." Một cái thị vệ đi ra ngoài, rất nhanh tay bưng khay đi đến, chỉ thấy mặt trên là một chuỷ thủ cực kỳ tinh xảo, một khắc tản ra lục quang bảo thạch, vừa nhìn đã thấy giá trị xa xỉ.

Tiêu Nam Hiên cầm lấy chủy thủ kia, đặt ở trong tay thưởng thức, đột nhiên kéo trên đầu nàng một sợi tóc, chủy thủ đặt ở phía dưới, nhẹ nhàng thổi một hơi, sợi tóc liền đứt đôi.

Vân Phi Tuyết nhìn sợi tóc kia bay xuống, nàng hôm nay rốt cục chứng kiến bảo đao chém sắt như chém bùn, đoạn phát như tơ rồi.

"Vương phi, thấy rồi sao? Dùng cái này cắt hết gân chân tay hắn, hoặc là đâm vào ngực hắn, có phải rất kí©h thí©ɧ hay không?" Tiêu Nam Hiên mâu trung mang theo quang mang thị huyết.

"Kí©h thí©ɧ hay không kí©h thí©ɧ, Vương gia cứ thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao." Vân Phi Tuyết khóe miệng gợi lên một tia cười mà không cười, tuy rằng trong lòng đã có chút run sợ.

"Bổn vương quyết định đem cơ hội này giao cho Vương phi ngươi, tin tưởng ngươi sẽ không làm cho bổn vương thất vọng." Tiêu Nam Hiên nói xong cầm chủy thủ trong tay phóng tới tay nàng, sau đó ngồi ở một bên, cầm lấy chén trà trong tay nha hoàn, chậm rãi uống.

Vân Phi Tuyết trong tay cầm chủy thủ, theo dõi hắn, hắn đang ép nàng, nhưng là cho dù nàng không động thủ, hắn cũng sẽ nhất định động thủ, nàng nên làm cái gì bây giờ? Suy nghĩ một chút, nàng đột nhiên nở nụ cười, sau đó nói: "Ta nhất định sẽ không làm cho Vương gia thất vọng."

Đi từng bước một tiêu sái đến trước mặt Dạ công tử, mâu trung phức tạp nhìn hắn, nàng nên cứu hắn như thế nào?

Tựa hồ đã hiểu ý tứ trong mắt nàng, Dạ công tử ngữ khí cực kỳ ôn nhu nói: "Tuyết nhi, động thủ đi, chết ở trong tay của ngươi, ta cam lòng tình nguyện."

Vân Phi Tuyết tay nắm chủy thủ đột nhiên run run một chút, vì thâm tình này của hắn, nàng cũng muốn bảo toàn cho hắn một mạng, nhìn hắn ánh mắt đột nhiên thay đổi lạnh như băng, nàng giơ lên chuỷ thủ trong tay đi đến: "Vậy ngươi phải đi chết đi."

Xì một tiếng, chủy thủ liền đâm vào ngực của hắn, nàng cố nén chính mình hoảng hốt, tay dùng một chút lực, chủy thủ liền từ ngực hắn rút đi ra, máu đỏ tươi nháy mắt phun tới, bắn lên trên mặt nàng. Trên người........ nàng tựa hồ có thể cảm giác độ ấm nóng của máu.

Dạ công tử không thèm để ý, như trước nhìn nàng.

Tiêu Nam Hiên trong tay cầm chén trà tạm dừng một chút, tuấn mâu híp lại, nàng thật sự đâm xuống, quả nhiên nữ nhân đều là vô tình.

Vân Phi Tuyết đột nhiên xoay người đi hướng hắn, khóe môi gợi lên một chút tươi cười nói:"Vương gia, ngươi vừa lòng chưa?"

"Bổn vương phi thường vừa lòng." Tiêu Nam Hiên một phen ôm chầm lấy eo nhỏ của nàng, vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ một chút lên mặt của nàng, sau đó nói: "Hương vị không sai."

Vân Phi Tuyết cố nén trụ muốn nôn mửa ra, nhẹ nhàng cười nói:"Ta đây cũng nếm thử." Nói xong, cầm lấy chuỷ thủ trong tay, khéo léo vươn đầu lưỡi ở mặt trên khẽ liếʍ, tựa như nhấm nháp mỹ thực (thức ăn ngon) giống nhau............

Một bên nha hoàn cùng thị vệ trong mắt lộ ra khϊếp sợ vô cùng, Vương gia bọn họ tập mãi thành thói quen, nhưng Vương phi là một nữ tử, như thế nào cũng sẽ uống máu như thế.

Dạ công tử, vẫn lạnh như băng mặt không có biểu tình gì, rốt cục có một tia rung động, nàng không phải Tuyết nhi của hắn, Tuyết nhi không phải cái dạng này.

Tiêu Nam Hiên cũng khϊếp sợ không kém, nàng là cái nữ nhân như thế nào? Âm ngoan độc ác, tâm rắn rết.

"Hương vị xác thực không sai, Vương gia, còn muốn uống sao? Muốn hay không ta cho ngươi thử nữa." Vân Phi tuyết quay đầu, vẻ mặt hưởng thụ, nhìn hắn.

"Ha ha." Tiêu Nam Hiên một phen đẩy ra nàng, sau đó đi nhanh tiêu sái đến trước mặt Dạ công tử, hèn mọn nói: "Thấy rồi chứ? Nữ nhân đều là lãnh huyết vô tình như vậy, vì một nữ nhân như thế mà đánh mất tánh mạng, đáng giá sao?"

Nghĩ vừa rồi nàng bộ dạng liếʍ huyết, Dạ công tử thống khổ nhắm mắt lại, Tuyết nhi như thế nào lại biến thành cái dạng này? Đáng sợ như vậy?

"Người đâu, thả hắn đi." Tiêu Nam Hiên đột nhiên phân phó nói.

"Vâng, Vương gia." Thị vệ đem Dạ công tử bị thương lui ra ngoài.

Đứng ở một bên Vân Phi Tuyết âm thầm thở nhẹ, nàng đã thắng.

"Vân Phi Tuyết, ngươi quả nhiên thật độc ác, thương tổn người yêu cảm giác thế nào?" Tiêu Nam Hiên đột nhiên đã đi tới, một phen nắm trụ cằm nàng, mâu trung mang theo tia oán hận sâu đậm.

"Tốt lắm." Vân Phi tuyết nhìn hắn ảm đạm cười một chút, đây không phải là điều hắn muốn sao?

"Ba" một bàn tay hung hăng đặt trên mặt nàng, con ngươi đen đột nhiên biến thành màu đỏ, mâu trung phát ra hận ý, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Thật lâu, con ngươi đen mới khôi phục bình thường, lạnh lùng nhìn nàng một cái, rất nhanh rời đi.

Phòng lập tức an tĩnh lại, Vân Phi Tuyết lúc này mới dỡ xuống vẻ kiên cường bề ngoài, xụi lơ ghé vào bên giường, nhớ tới bộ dạng ghê tởm vừa rồi của mình chính mình, liều mạng nôn mửa đứng lên, muốn đem tất cả máu tươi nuốt vào vừa rồi nhổ hết ra.............

Tiểu Đào bị điểm huyệt ngủ, giờ phút này mới mở to mắt tỉnh lại, liền thấy Vân Phi Tuyết ghé vào bên giường phun dữ dội, sắc mặt có chút phát hoảng, vội vàng bước nhanh đi qua, nâng nàng dậy: "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?"

Vân Phi Tuyết ngồi đến bên giường, lắc đầu nói: "Không có gì? Đột nhiên có điểm không thoải mái, đúng rồi, ngươi như thế nào ngủ ở trên bàn, về sau cứ ngủ trên giường, như vậy sẽ sinh bệnh đấy."

"Tiểu thư, ngươi không thoải mái, có nặng lắm không?" Tiểu Đào lập tức khẩn trương hỏi.

"Không có việc gì." Vân Phi Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ nói, nếu Tiểu Đào nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, phỏng chừng hiện tại sẽ sợ không dám đến gần nàng, đột nhiên nhớ tới hỏi:"Tiểu Đào, Dạ công tử là ai?"

Tiểu Đào nao nao, vui vẻ kêu lên:"Tiểu thư, ngươi hồi phục trí nhớ rồi, ngươi nhớ rõ Dạ công tử rồi.

"Không có." Vân Phi tuyết cắt ngang nàng, cả đời này trí nhớ của nàng cũng không thể hồi phục.

"Không có." Tiểu Đào lại sửng sốt, sau đó nghi hoặc hỏi:"Vậy tiểu thư, như thế nào biết Dạ công tử?"

"Hắn vừa rồi đã tới, muốn dẫn ta đi, bất quá, ta cự tuyệt rồi, hắn liền một mình rời đi." Vân Phi Tuyết thản nhiên giải thích, lời nói hoàn toàn xem nhẹ.

Tiểu Đào gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sau đó mới thở dài nói: "Nếu tiểu thư không phải mất trí nhớ, nhất định đã cùng Dạ công tử đi rồi."

"Tiểu Đào, nói ta nghe, ta cùng hắn là như thế nào?" Vân Phi Tuyết có vẻ quan tâm điều này, nghe khẩu khí Tiểu Đào, nàng hẳn là rất yêu Dạ công tử kia.

"Ân." Tiểu Đào gật gật đầu, sau đó chậm rãi mở miệng.

*****

Ngoài thành trên một con đường nhỏ, bốn kiệu phu đang khiêng một chiếc kiệu, bên cạnh là một cái nha hoàn đi theo. Đột nhiên trên trời một trận sấm ầm ầm vang lên, cuồng phong đột nhiên dữ dội, bầu trời vốn trong xanh lập tức thay đổi sắc mặt.

Kiệu phu cước bộ nhanh hơn, nghĩ trước khi trời mưa có thể về tới phủ, nhưng một khắc sau đó trời đã mưa tầm tã.

"Tiểu Đào, tìm một chỗ trú mưa." Trong kiệu truyền ra một âm thanh mềm nhẹ.

"Vâng, tiểu thư." Bên ngoài nha hoàn lấy tay che mưa, đột nhiên phát hiện phía trước có một gian nhà, vội vàng nói:"Chúng ta tới đó trú mưa đi."

Kiệu phu gia tăng cước bộ, nâng cỗ kiệu đi vào, sau đó đặt cỗ kiệu xuống, đứng ở một bên, quần áo đã ướt sũng.

"Tiểu Đào, các ngươi thế nào?" Bên trong kiệu một cô gái mỹ mạo đi ra, nhìn nha hoàn bên cạnh hỏi.

"Tiểu thư, không có việc gì." Tiểu Đào lắc đầu.

"Tiểu nương tử đẹp quá, bổn thiếu gia ta hôm nay gặp may mắn rồi, trú mưa lại gặp được một mỹ nhân xinh đẹp như vậy." Từ cửa đột nhiên đi vào một công tử quần áo hoa lệ, phóng đãng, ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm tiểu thư, phía sau đi theo hai cái gia đinh.

"Các ngươi muốn làm gì?" Bốn kiệu phu lập tức chắn trước người tiểu thư.

Công tử phóng đãng lập tức nhìn về hai cái gia đinh phía sau, gia đinh lập tức hiểu ý, cực nhanh xuất thủ, một người một cước, bốn kiệu phu lập tức gục xuống, kêu rên đứng lên.

"Mỹ nhân lại đây, làm cho ta hảo hảo thương ngươi." Công tử phóng đãng đi bước tiến về phía nàng.

Vân Phi Tuyết cùng Tiểu Đào nhìn người trước mắt cười có chút dữ tợn, hoảng sợ lui về phía sau ..............