Chương 58: Oán hận

Thấy Lãnh Như Tuyết, ánh mắt Liễu Yên Nhiên thoáng qua tia kinh

hoàng, nhưng ả rất nhanh đã định thần lại, cắn nhẹ môi, nói: “vương gia, tiện tì này quá đáng ghét, thϊếp chỉ định thay vương gia dạy dỗ ả ta chút thôi.”

Lãnh Như Tuyết lạnh lẽo nhìn Liễu Yên Nhiên, thâm nhiên nói: “Liễu Yên Nhiên, ngươi tưởng bổn vương không biết ngươi đang nghĩ gì? Ngươi đang đó kị với ả ta, cho nên, ngươi định thừa cơ hủy đi dung mạo của ả? Liễu Yên Nhiên, ngươi theo bổn vương lâu như vậy, không lẽ, còn không biết luật của bổn vương?”

sắc mặt Liễu Yên Nhiên bỗng trở nên trắng bệt, chân nhũn cả, quỳ mạnh xuống đất, thần sắc kinh hoảng nói: “vương gia thứ tội, thϊếp biết sai rồi, xin vương gia thứ tội.”

Lãnh Như Tuyết nhìn Ưu Vô Song sắc mặt trắng bệt, nằm dưới đất, khắp mặt đầy máu tươi, ánh mắt thoáng qua thần sắc phức tạp, sau đó lạnh lùng ra lệnh Liễu Yên Nhiên: “cút ra ngoài cho bổn vương!”

“vâng” Liễu Yên Nhiên cắn răng, ánh mắt thoáng tia oán hận, sau đó đứng dậy, quay người bước về hướng cửa, nhưng đi được vài bước, lại dừng lại, đột nhiên quay đầu lại, có chút không cam tâm nói với Lãnh Như Tuyết: “vương gia, đây là phòng ngủ của thϊếp.”

Nghe lời nói của Liễu Yên Nhiên, Lãnh Như Tuyết khẽ sửng sốt, nhưng mà hắn rất nhanh quay người đi về phía Ưu Vô Song, sau đó bế Ưu Vô Song dậy, nhìn cũng không nhìn Liễu Yên Nhiên, đầu cũng không quay lại bước ra ngoài.

Liễu Yên Nhiên nhìn theo hình bóng của Lãnh Như Tuyết, ánh mắt tràn đầy đố kị và oán hận, cho đến khi hình bóng của Lãnh Như Tuyết biến mất trong đêm tối, ả mới tức guận quét tất cả các thứ trên bàn xuống đất.

Nhìn nền đất bừa bộn, Liễu Yên Nhiên hận đến cắn chặt răng: Ưu Vô Song, nữ nhân này, ả nhất định không bỏ qua cho nàng!

Cơn lạnh thấu xương truyền lại, thần trí mơ hồ của Ưu Vô Song có chút thanh tỉnh, nàng cố nhịn cơn đau trên người, động đậy nhẹ,nhưng lại phát hiện mình đang bị một nam nhân ôm trong lòng, lúc này, cơn giận vốn đã bình yên nay lại dâng lên.

Tên nam nhân đáng chết này! Hắn xem Ưu Vô Song nàng là gi? Sao có thể bỉ ổi thừa cơ như vậy! Thật không thể tha thứ!

Ưu Vô Song nghĩ cũng không nghĩ, giơ cao tay, sau đó nhằm hướng Lãnh Như Tuyết mà quơ tới!

Chỉ nghe “chát” một tiếng, mặt Lãnh Như Tuyết lãnh một cái tát mạnh, âm thanh ấy, trong đêm thanh tịnh, càng vang vọng hơn.

Không hề phòng bị lãnh một cái tát, thân hình cao to của Lãnh Như Tuyết nhất thời đông cứng, nhưng, rất nhanh, hắn phẫn nộ ném Ưu Vô Song xuống nền đất tuyết, nộ khí hét: “nữ nhân đáng chết! Ngươi đang làm gì vậy?”

Ưu Vô Song bật chấp cơn đau trên người, từ dưới nền đất tuyết nhặt một cục đá nhỏ, ném mạnh về phía Lãnh Như Tuyết, phẫn nộ trừng mắt với hắn, hét: “tên nam nhân thối tha bỉ ổi! Đừng động vào ta!”