Ưu Vô Song ngước nhìn mảng hoa đỏ chói ấy, cảm giác bất an trong lòng càng trỗi dây kịch liệt, nàng dùng tay nhẹ nhàng nắm tay tay áo của Châu Nhi, trong lòng thấp thoáng hy vọng, hỏi: “này, lão bà mập mạp đó không phải nói mảng lớn này chứ?”
Lời nói của Châu Nhi đánh vỡ tia hy vọng cuối cùng của nàng, chỉ thấy Châu Nhi ngước đầu, sắc thái mai mục trả lời: “đúng là mảng này, ngươi tốt nhất nhanh lên nếu không không được ăn trưa thì chiều nay càng không có sức lực đấy!”
Dứt lời, Châu Nhi không thèm để ý đến Ưu Vô Song, quay người đi về hướng mảng hoa đỏ chói.
Ưu Vô Song mở to mắt nhìn mảnh lớn không thấy được đỉnh của biển hoa kia, một khu lớn như vậy, chỉ hai người họ đừng nói là tới trưa, dù tới ngày mai cũng chưa xong, mụ yêu bà chết tiệt kia, rõ ràng là mượn tay mụ mập kia hãm hại mình mà.
Thấy Châu Nhi đã bước khá xa, Ưu Vô Song vội đuổi theo, kéo lấy tay áo Châu Nhi, lớn tiếng nói: “mỗi ngày ngươi đều làm như thế sao?”
Ánh mắt Châu Nhi thoáng tia đau khổ, bi thống cười một tiếng, nói: “ta vốn là a hoàn thân cận của Liễu thị nhân, bởi vì đắc tội với Liễu thị nhân, cho nên bị đuổi đến đây, trở thành thô sứ a hoàn, quản sự ma ma nhận được ích lợi từ Liễu thị nhân, đương nhiên không để ta yên ổn, trong khuôn viên, lời nói của quản sự ma ma là thánh chỉ, nếu như không nghe theo, bà ta càng khiến người khác khó sống, ta không như vậy còn biết làm sao?”
Nói đến đây, Châu Nhi giựt tay áo mình khỏi tay Ưu Vô Song, mặt không chút cảm xúc nói với nàng: ta khuyên ngươi hãy mau mà làm việc, không thôi khi đến giờ, quản sự ma ma nhất định sẽ làm khó ngươi!”
Lời của Châu Nhi khiến lòng Ưu Vô Song càng phẫn nộ, đây căn bản không phải là làm việc, quản sự ma ma kia làm vậy không phải là bức chết người.
Không, nàng tuyệt đối không chịu khuất phục, còn nữa, cơ thể yếu đuối này của căn bản chịu không nổi, vả lại, từ nhỏ đến lớn, nửa thùng nước nàng còn chưa từng khiêng qua, bây giờ bắt nàng gánh nước? Đùa gì chứ!
Nghĩ vậy, Ưu Vô Song lần nữa đưa tay kéo Châu Nhi lại, nói: “đừng đi! Mụ mập ấy căn bản là đang làm khó chúng ta, hứ, hôm nay chúng ta không tưới xem mụ ta làm gì được chúng ta?”
Châu Nhi nghe thấy lời nói cua nàng bất giác cười nhạo nói: “ta khuyên ngươi đừng phí sức lực, khi ta mới đến đây cũng như ngươi, nhưng ngươi biết kết cục như thế nào không?”
Dứt lời, Châu Nhi đột nhiên kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay đầy thương tích, chỉ thấy cánh tay trắng đầy những vết thương rõ ràng là bị vật nóng phỏng phải. Hơn nữa đã lưu lại vết sẹo mãi không thể phai.
Ưu Vô Song còn chưa kịp lộ vẻ kinh ngạc thì bên tai truyền lại một âm thanh nghiêm nghị: “các ngươi ở đây làm gi? Còn không mau làm việc?”