Chương 281: Duyên phận bỏ lỡ năm năm trước

Ưu Vô Song nhìn thấy sắc mặt Lãnh Như Băng phút chốc trầm xuống, bất giác thầm hét lên tiếng không ổn, nhưng biểu tình khi nãy của nàng quá rõ ràng, nhất thời không thay đổi kịp, chỉ có thể sững người ở đấy, gượng gạo nhìn Lãnh Như Băng.

Lãnh Như Băng sắc mặt ngày càng thay đổi, qua một lúc lâu, sắc mặt mới dần dần dịu xuống, hắn ta nhìn Ưu Vô Song, thở dài một tiếng, nói: “Song Nhi, ta biết nàng nhất thời khó mà chấp nhận ta, nhưng mà ta sẽ đợi, đợi đến ngày nàng chấp nhận ta!”

Nói rồi, hắn ta lấy từ trong người ra một mảnh vải nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống chiếc bàn gỗ đệm tím bên cạnh, lại nói: “Song Nhi, nàng còn nhớ mảnh vải này không? Vào đêm tuyết đó, trong cơn hôn mê, nàng kéo ta lại, không để ta rời khỏi, khi ấy, ta đã quyết định nhất định phải đoạt lại nàng từ trong tay Lãnh Như Tuyết, nhưng điều ta không ngờ là sau này nàng cư nhiên yêu Lãnh Như Tuyết!”

Dứt lời, đôi mâu đen thâm trầm của Lãnh Như Băng thoáng qua tia đau khổ, hắn ta không nhìn Ưu Vô Song, mà chỉ quyến luyến vuốt ve mảnh vải trên bàn, thầm nói: “nàng sao có thể yêu Lãnh Như Tuyết? Sao nàng có thể quên lời hứa trong đêm tuyết ấy của chúng ta? Song Nhi, ta thật sự rất hối hận, rất hối hận, nàng biết không? Nếu như khi ấy trong lúc thành thân, ta vạch trần âm mưu của Ưu Lạc Nhạn, vậy thì nàng đã sớm là người của ta rồi”

Ưu Vô Song nhìn mảnh vải trên bàn, tâm tư cũng bay về năm năm trước.

Nàng đột nhiên phát hiện, kì thật vận mệnh thật sự rất biết trêu đùa người, năm năm trước trong cái đêm tuyết ấy, nàng chịu mọi hành hạ và nhục mạ của Lãnh Như Tuyết, khi ấy trong lòng nàng đối với Lãnh Như Tuyết là hận thấu xương.

Trong đêm tuyết ấy, nếu như không phải Lãnh Như Băng, có lẽ nàng sẽ bị lạnh cóng mà chết, tuy là nàng không biết vì sao Lãnh Như Băng lại xuất hiện ở thất vương phủ, việc Lãnh Như Băng đã cứu nàng một mạng là sự thật.

Và nay vận mệnh trêu ngươi, đối với người có ơn cứu mạng như Lãnh Như Băng, nàng lại không có chút cảm giác, thậm chí cảm thấy hắn ta đang diễn kịch, hơn nữa nàng căn bản là hận Lãnh Như Tuyết thấu xương như về sau lại yêu hắn!

Nhìn vẻ mặt đau khổ và hối hận của Lãnh Như Băng, trong lòng nàng đột nhiên thở dài, có lẽ, nàng và Lãnh Như Băng định sẵn là hữu duyên vô phận, việc gặp gỡ Lãnh Như Băng trong đêm tuyết ấy, nàng đều trong cơn hôn mê, nàng không hề hứa bất cứ điều gì với hắn ta, nhưng mà lại vì lần gặp gỡ ấy mà dẫn đến sự dây dưa không dứt của hôm nay!

Nàng không biết nên nói Lãnh Như Băng cố chấp, hay nên nói hắn ta quá đa tình, từ khi bắt đầu, hắn ta đã biết nàng là người của thất vương phủ, còn duyên phận của nàng và hắn ta, cũng vì thế mà chấm dứt.

Nàng không cảm thấy nàng nợ Lãnh Như Băng điều gì, đối với đau khổ của hắn ta, cố chấp của hắn ta, nàng cũng không làm được gì, nàng thừa nhận nàng ích kỉ, bởi vì, nàng chỉ muốn cùng người mình yêu và con trai của mình sống cùng nhau.

Trong phòng chìm vào tĩnh lặng, không khí cực kì nặng nề, nhìn Ưu Vô Song trầm mặc không nói gì, Lãnh Như Băng cuối cùng thất vọng cười, sau đó thu lại bàn tay vuốt ve mảnh vải, quay người từ từ đi ra ngoài cửa.

Ưu Vô Song nhìn theo bóng lưng cô độc của hắn ta, sau đó khẽ thở dài, ánh mắt rơi xuống mảnh vải trên bàn.

Nàng bước sang đấy, nhẹ nhàng mở mảnh vải ra, những nét chữ từng quen thuộc với nàng hiện ra trước mặt nàng.

Nàng còn nhớ, sau khi nàng tỉnh lại, đã từng thuận tay ném mảnh vải này ra ngoài cửa sổ, còn mảnh vải này rơi vào tay Lãnh Như Băng lúc nào, nàng không biết!

Nhìn mảnh vải không nên xuất hiện lại này, Ưu Vô Song đột nhiên nở nụ cười cay đắng.

Nếu như năm năm trước, trong đêm tuyết ấy, Lãnh Như Băng đợi nàng tỉnh lại mới rời khỏi, vậy thì mọi việc có phải sẽ khác đi? Hoặc là, trong năm năm trước, Lãnh Như Băng sớm biểu lộ tâm tích với nàng, nàng hoặc là sẽ chấp nhận hắn ta?

Nhưng mà, dù sao thì những việc này cũng đã qua đi, nàng đã yêu Lãnh Như Tuyết, mọi thứ đã không còn có thể bắt đầu lại nữa, kì thực yêu một người không khó, khó là sau khi yêu, rồi quên đi!

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Ưu Vô Song bất động thanh sắc giấu mảnh vải đi, sau đó quay người nhìn ra ngoài cửa.

Chỉ thấy một lão ma ma dẫn theo hai

cung

nữ bước vào, lão ma ma ấy thái độ ngạo mạn liếc nhìn Ưu Vô Song, mặt không cảm xúc nói: “là thất vương phi phải không?

Hoàng

hậu nương nương gọi người đến Đông

cung

hỏi chuyện!”

Ưu Vô Song nhìn ba người thần sắc bất thiện trước mắt, lòng trầm xuống, thứ nên đến cuối cùng cũng đến,

hoàng

hậu kia, sau khi Lãnh Như Băng đến gặp nàng, cuối cùng cũng không nhịn được, đây có phải có nghĩa là ngày tháng trong

cung

của nàng bắt đầu trở nên nguy hiểm?

Thấy Ưu Vô Song không nói gì, ánh mắt lão ma ma thoáng qua tia không vui, không kiên nhẫn lại nói: “thất vương phi,

hoàng

hậu nương nương đợi người đến hỏi chuyện đấy, người đừng lề mề nữa! Mau theo lão nô đi thôi!”

Nói rồi, không kiên nhẫn quay người đi.

Ưu Vô Song hít một hơi sâu, để tâm trạng thấp thỏm không yên của mình bình tĩnh lại, sau đó mới dang bước chân nặng nề, theo sau lưng lão ma ma đó đi ra ngoài!

Kì thực, đối với

hoàng

cung

này, Ưu Vô Song không hề xa lạ, bởi vì, năm năm trước, nàng đã từng vào

cungsống qua.

Nhưng mà, đối với

hoàng

hậu trong lời đồn kia, nàng chưa từng gặp qua, Đông

cung



hoàng

hậu ấy ở, nàng cũng chưa đến qua.

Người trong

cung

đều biết rõ đạo lí giữ mình, nhìn Ưu Vô Song theo sau lưng lão ma ma đi ra ngoài, không hề có ai đến hỏi chuyện.

Có thể thấy, địa vị trong

cung

của lão ma ma này cũng không tầm thường, thậm chí, bà ta có thể là hồng nhân bên cạnh

hoàng

hậu!